Trái tim Thịnh Vân Hạo thắt lại, vội vàng đưa tay ra ôm người vào trong lòng.
Cùng lúc đó Chu Hạo Thanh cũng đưa tay ra.
Cứ thế Tô Tuyết Vy được hai người đàn ông ôm vào trong lòng.
Sắc mặt Chu Hạo Thanh tái mét nhìn Thịnh Vân Hạo, hung dữ nói: “Buông tay!”
Đương nhiên Thịnh Vân Hạo cũng không phải người tốt đẹp gì, càng siết chặt tay hơn nhất định không chịu buông, cự tuyệt nói: “Dựa vào cái gì?”
Cơ thể nóng hổi cùng với máu chảy ra ở khóe miệng của Tô Tuyết Vy làm cho Thịnh Vân Hạo thấy đau lòng, anh sẽ không để Chu Hạo Thanh đạt được ý đồ đâu.
Hai người không ai chịu nhường ai, thân nhiệt của Tô Tuyết Vy càng ngày càng cao, nhiệt độ không giống với thân nhiệt của người bình thường.
Chu Hạo Thanh hoang mang, lật đật hét lên.
“Thịnh Vân Hạo! Nếu anh còn không chịu buông tay nữa Tô Tuyết Vy sẽ chết ngay tại đây đấy!”
Nghe thấy câu này, Thịnh Vân Hạo nới lỏng tay, Tô Tuyết Vy trở về trong vòng tay của Chu Hạo Thanh.
Chu Hạo Thanh vội vàng bế người đặt lên giường, hét lên với Thịnh Vân Hạo đang đứng ở cửa.
“Mau đi gọi bác sĩ lại đây! Thịnh Vân Hạo! Cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ hối hận đấy!”
Thịnh Vân Hạo xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ.
Chu Hạo Thanh không ngừng lau vết máu trên khóe miệng của Tô Tuyết Vy, trong lòng hận không thể chém chết Thịnh Vân Hạo.
Nếu không phải vì Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vyy cũng sẽ không biến thành bộ dạng như thế này!
Hơi thở của Tô Tuyết Vy không ổn định, lồng ngực lên lên xuống xuống không ngừng, giống như cô có thể tắt thở bất cứ lúc nào vậy.
Vết thương ở bụng được quấn băng gạc cũng rất nhanh cũng đã bị thấm đẫm máu.
Dòng máu đỏ tươi chĩa thẳng vào mắt Chu Hạo Thanh, anh ta không thể khoan dung cho Thịnh Vân Hạo để rồi anh lại đến tìm Tô Tuyết Vy được.
Nếu nhìn thấy Thịnh Vân Hạo, anh ta sẽ hận đến mức giết chết anh mất.
Bác sĩ đến phòng bệnh rất nhanh, nhìn thấy Tô Tuyết Vy nằm trên giường thì cực kì hoảng sợ, vội vàng gọi người bế Tô Tuyết Vy đặt lên giường bệnh, cô cần phải được đẩy vào phòng phẫu thuật gấp.
Hai người cùng tiến lại, bác sĩ thở hổn hển hét lên: “Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Tôi đã nói là hai người không được lại gần rồi cơ mà, hai người cứ như vậy sẽ hại chết cô gái này đấy!”
Nói xong, bác sĩ đeo khẩu trang rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Chu Hạo Thanh không còn nhẫn nại nữa mà hừng hực lửa giận, đấm Thịnh Vân Hạo ngã xuống đất, sau đó vô số nắm đấm trách mắng liên tiếp rơi xuống mặt anh như những hạt mưa.
Thịnh Vân Hạo cũng không ngăn cản động tác của Chu Hạo Thanh, anh đáng chết! Tất cả đều là do anh hại nên Tô Tuyết Vy mới biến thành bộ dạng như vậy, cứ để Chu Hạo Thanh đánh chết anh đi!
Chu Hạo Thanh thở hổn hển, hình ảnh tao nhã thường ngày đã không còn nữa, mà thay vào đó là sự nóng nảy, nắm chặt lấy cổ áo của Thịnh Vân Hạo, nắm đấm lại giơ lên lần nữa.
Cả người Thịnh Vân Hạo nhợt nhạt như tro nguội.
Vừa nãy lúc Tô Tuyết Vy muốn anh cút đi, anh đã chết rồi, cả người anh đều chết rồi, không còn chút giận dữ nào nữa hết.
Chu Hạo Thanh nhìn bộ dạng này của anh thì kìm nén lại mà buông nắm đấm ra, đứng dậy nhìn đèn mổ đang sáng lên, trong miệng nói gì đó khiến Thịnh Vân Hạo hối hận.
“Nếu một ngày nào đó Tuyết Vy xảy ra chuyện gì thì chính là do anh đã hại cô ấy.”
Thịnh Vân Hạo ôm đầu đau khổ, không ngừng gào thét trong đau đớn, Chu Hạo Thanh nói đúng, nếu Tô Tuyết Vy xảy ra chuyện gì thì chính là do anh đã hại cô.
Từ lúc anh bắt đầu xuất hiện, Tô Tuyết Vy luôn liên tục gặp chuyện xấu.
Khởi đầu chính là bốn năm trước.
Anh biết mình nên rời đi nhưng anh không cam tâm.
Không cam tâm Tô Tuyết Vy cứ như vậy mà bị cướp đi mất.
Tiêu Châu vừa mở cửa phòng bệnh ra thì phát hiện bên trong không có một bóng người, thậm chí cô ta còn nghi ngờ có phải mình đã đi nhầm phòng hay không, nên đã lùi ra ngoài nhìn lại thử xem thì đúng là cô ta không đi nhầm.
Cô ta kéo một y tá đang đi ngang qua lại hỏi: “Cô có nhìn thấy bệnh nhân bên trong đâu không?”
“Là người vừa mới được đưa đến hôm nay đúng không?”
“Ừm.” Bây giờ Tiêu Châu không muốn nói những lời vô ích.
“Cô ấy được đưa đến phòng cấp cứu rồi.”
Nghe vậy Tiêu Châu đặt đồ ăn trong tay xuống, đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Vừa nãy vẫn còn đang yên lành cơ mà sao đột nhiên lại vào phòng cấp cứu rồi, rốt cuộc hai người kia đã làm cái gì vậy?
Cô ta dắt tay Tô Thần Vũ vội vàng chạy đến phòng cấp cứu, thật sự không để cô ta bớt lo một chút nào mà.
Vừa đến cửa phòng cấp cứu đã thấy Thịnh Vân Hạo chán nản ngồi trên ghế, quần áo trên người nhăn nhúm mở toang ra, sắc mặt xám xịt, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại không có chút ấm áp nào.
Chu Hạo Thanh vô cùng tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, môi mấp máy nói.
“Thịnh Vân Hạo, tôi sẽ không tha cho anh đâu, anh hãy nhớ thật kỹ cho tôi.”
“Còn nữa, những việc này đều là anh nợ Tuyết Vy, anh phải trả giá không ngừng cho những việc này.
Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng hòng thoát khỏi liên can!”
Linh hồn Thịnh Vân Hạo giống như đã bị rút sạch đi rồi vậy, anh tự cười nhạo chính bản thân mình.
Những điều này đều là nhân quả báo ứng, tất cả đều là báo ứng!
“Trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ rời đi, tôi chỉ muốn bù đắp cho cô ấy thôi! Tôi chỉ muốn bù đắp cho những lỗi lầm mà mình đã gây ra thôi!”
Thịnh Vân Hạo sắp không thể kiểm soát cảm xúc nữa hét lên một cách đầy bộc phát.
“Tôi không muốn cô ấy xảy ra chuyện, tôi không có cách nào tha thứ cho chính mình cả! Tôi biết cô ấy hận tôi, tôi biết chứ! Cái gì tôi cũng biết hết!”
“Nhưng tôi không thể kiểm soát được chính mình! Tôi muốn gặp cô ấy, muốn nói với cô ấy là tôi sai rồi, muốn cô ấy quay lại.
Cô ấy hận tôi, tôi không biết phải tại sao lại xảy ra những chuyện như thế!”
Thịnh Vân Hạo giống như một con sư tử đang bị bức đến sợ hãi vậy, hai mắt đỏ hoe nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.
Trước nay anh chưa từng nghĩ Tô Tuyết Vy sẽ hận anh, anh tưởng rằng Tô Tuyết Vy vẫn còn yêu anh, bây giờ tất cả đều trở thành suy nghĩ viễn vông rồi.
Tiêu Châu đặt Tô Thần Vũ vào trong ngực Chu Hạo Thanh, sau đó đi về phía Thịnh Vân Hạo.
Bép!
Tiếng bàn tay trong trẻo vang lên, rất nhanh trên mặt anh đã hằn lên dấu năm ngón tay màu đỏ rồi.
Cái tát này, Tiêu Châu đánh cực kì mạnh.
“Im lặng!”
Trong nháy mắt, tất cả lý trí đã mất của Thịnh Vân Hạo đều quay trở lại.
Anh nhớ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra, cơ thể không khống chế được mà run lên.
Tất cả những cảnh vừa rồi ở phòng bệnh từng chút từng chút một chiếm lấy trái tim anh.
Tô Tuyết Vy đã bị anh hại thành ra bộ dáng như bây giờ vậy rồi mà anh vẫn còn muốn cầu xin sự tha thứ từ cô.
Anh không xứng, anh không xứng để có được sự tha thứ của Tô Tuyết Vy.
Do có Tô Thần Vũ ở đây nên Chu Hạo Thanh không thể nói ra những lời khó nghe được, nên anh ta chỉ có thể lạnh lùng nói một câu.
“Đây đều là những gì anh nợ phải, cũng đã đến lúc để anh trả lại rồi.”
Thịnh Vân Hạo nhìn đôi tay đang run rẩy của mình, mất một lúc lâu mà anh vẫn không biết mình nên làm gì.
Hóa ra người luôn kiêu ngạo về sự bình tĩnh và lý trí như anh cũng sẽ sụp đổ vào lúc này.
Đây đều là những lỗi lầm anh từng gây ra, bây giờ đã đến lúc để anh trả nợ rồi.
Đèn mổ trong phòng cấp cứu vẫn còn sáng, mồ hôi trên trán bác sĩ thấm ướt vào tóc.
Tô Tuyết Vy ý thức mơ hồ nghĩ đến tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô vậy mà lại nói Thịnh Vân Hạo cút đi.
Cô vậy mà lại dùng giọng nói khó nghe đến cực điểm đó hét lên với Thịnh Vân Hạo, thậm chí còn lạnh lùng chế nhạo anh.
Tất cả đều giống như một giấc mơ vậy.
Thực ra cô không hận Thịnh Vân Hạo, chỉ là không yêu anh nữa thôi.
Ngay lúc cô hiểu rõ về thân phận của mình thì cô đã biết lựa chọn của bản thân mình là con đường như thế nào rồi.
Cô nhất định phải làm như vậy, Thịnh Vân Hạo là một rào cản mà cô nhất định phải vượt qua được.
Cô không thể cứ mặc kệ bản thân như vậy được, cô phải học cách cự tuyệt tình cảm thôi.
Cô hận Thịnh Vân Hạo!
Rất lâu sau, đèn mổ trong phòng cấp cứu cũng tắt đi, bác sĩ từ trong phong bước ra mắng mấy người này một trận..