Tô Tuyết Vy nghe vậy thì quay đầu, bắt gặp ngay Thịnh Vân Hạo cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt của anh phản chiếu cơ thể đầy kiều diễm của cô, còn có một tia cảm xúc kỳ lạ mà cô nhìn không hiểu nổi.
"Tôi thấy chả đẹp gì." Thịnh Vân Hạo dứt lời, liền lấy một chiếc áo choàng trên người ma-nơ-canh gần gần đấy, sau đó không nói hai lời, khoác lên người cô.
Người đàn ông kia và Tô Tuyết Vy nhất thời á khẩu.
Tuy nhiên chiếc áo choàng này cũng không ảnh hưởng gì đến khí chất quyến rũ lay động lòng người của cô.
Thịnh Vân Hạo cũng lấy một bộ âu phục màu khói rồi mới ra về.
Trên đường quay về, Tô Tuyết Vy cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, lên tiếng hỏi anh: "Anh nói muốn đưa tôi đi dự tiệc là có ý gì?"
Ngữ khí cô có chút bất an.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Dự tiệc nghĩa là dự tiệc chứ còn gì nữa?" Thịnh Vân Hạo mắt vẫn nhìn về phía trước, nhàn nhạt trả lời.
Tô Tuyết Vy nhớ rằng ngày đầu tiên anh đưa cô về nhà đã nói với cô rằng muốn cô làm một người tình bí mật của anh, vậy mà bây giờ anh ta đang làm cái quái gì đây?
Thịnh Vân Hạo dường như đoán được tâm tư của cô, lạnh lùng nói: "Nếu như không phải sức khỏe Minh Nguyệt không tốt, thì cũng không đến lượt cô tham gia vũ hội."
Nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Tô Tuyết Vy bỗng chua xót.
Hóa ra là vì Tô Minh Nguyệt không thể tham gia vũ hội nên anh mới tới tìm cô, vậy mà cô lại không thể đoán ra.
Vì cái gì mà phải buồn như vậy chứ?
"Đúng vậy, tôi chỉ là một tình nhân của anh, không danh không phận mà ở bên anh." Tô Tuyết Vy tùy ý trả lời.
Hô hấp Thịnh Vân Hạo như ngừng trệ, sau đó đột nhiên đạp mạnh chân ga, bất ngờ tăng tốc.
"Cô biết như vậy thì tốt."
Thịnh Vân Hạo biết, Tô Tuyết Vy cũng biết.
Anh đối với cô sẽ không bao giờ có nửa điểm thương xót.
Vì Tô Minh Nguyệt mà anh hết lần này đến lần khác tổn thương cô, vậy nên cô cũng mệt mỏi lắm rồi.
Cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, Thịnh Vân Hạo cũng sẽ khinh thường cô.
Sau khi quay về nhà sửa sang lại quần áo xong, Thịnh Vân Hạo lại lái xe đưa Tô Tuyết Vy đến tiệc từ thiện.
Trước đây, cô cũng đã từng cùng anh tham dự rất nhiều hội tiệc khác nhau, nhưng hoàn cảnh của họ lần này khác hẳn với bốn năm trước.
Buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay do tập đoàn Minh Hải và tập đoàn Thịnh Lâm cùng tổ chức, là người tổ chức, dĩ nhiên Thịnh Vân Hạo phải tham gia, nhưng tâm tư của anh thì không đặt ở bữa tiệc, mà hoàn toàn đặt ở nhà họ Chu.
Anh biết rằng tình hình tài chính của tập đoàn Chu Thị đang vô cùng khó khăn, vì vậy mới chuẩn bị liên hôn với nhà họ Lục, dĩ nhiên Thịnh Vân Hạo anh sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Ban đầu anh nghĩ hai nhà bọn họ liên hôn cũng chẳng sao, chỉ là hiện tại anh không muốn nhìn thấy nhà họ Chu sống ở thành phố Dung Châu này nữa.
Ánh sáng vàng ấm áp và sang trọng tỏa sáng khắp không gian, Tô Tuyết Vy không tình nguyện bị Thịnh Vân Hạo kéo vào bên trong bữa tiệc.
"Tối nay theo sát tôi." Thịnh Vân Hạo ghé sát tai Tô Tuyết Vy dặn dò.
Cô không đáp lại lời anh, chỉ mỉm cười nhìn xung quanh, đột nhiên cô trông thấy một bóng lưng quen thuộc.
"Tổng giám đốc Hạo, anh đến rồi." Tổng giám đốc tập đoàn Minh Hải nhiệt tình bước đến chào hỏi Thịnh Vân Hạo.
Anh lịch sự gật đầu, nhưng không có ý định trả lời ông ta, vậy nhưng rõ ràng người đối diện là một người hoạt ngôn.
"Người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh Tổng giám đốc Hạo chắc hẳn là vợ của anh.
Hai người đứng cạnh nhau quả là trai tài gái sắc."
Nếu là bốn năm trước, lời nói này sẽ khiến Tô Tuyết Vy cúi đầu ngại ngùng, nhưng hiện tại cô chỉ có thể cười cho lấy lệ, để Thịnh Vân Hạo lên tiếng trả lời trước.
Thịnh Vân Hạo nghe thấy vậy quả nhiên không vui.
"Tổng giám đốc Lâm hiểu lầm rồi." Sau đó anh lạnh lùng kéo cô rời khỏi đó.
Vừa đi được vài bước, Thịnh Vân Hạo liền dừng lại, nhìn Tô Tuyết Vy, ngữ khí nhàn nhạt: "Với tư cách là một người tình bí mật của tôi, tôi mong rằng sau này những câu hỏi như vậy tôi không cần mở miệng trả lời thay cô nữa."
Đối với lời chỉ trích của anh, Tô Tuyết Vy giận dữ nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh nói vậy là ý gì? Tôi đã đồng ý làm tình nhân của anh, nhưng đối với những câu hỏi như vậy, tôi mới là người không nên trả lời chứ?"
Thịnh Vân Hạo hừ lạnh một tiếng.
"Sao? Cô muốn cãi nhau sao? Muốn tất cả mọi người ở đây đến xem sao?"
Tô Tuyết Vy còn muốn nói gì đó nữa, nhưng liền ngậm miệng, không nói thêm lời nào nữa, chỉ hừ một tiếng, không thèm để ý đến Thịnh Vân Hạo nữa.
"Đưa cô theo không phải là để cô làm mất mặt tôi, làm tốt công việc vốn dĩ phải làm của cô đi." Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nhìn cô.
Thịnh Vân Hạo nói công việc vốn dĩ cô phải làm chính là ngăn cản đám người như yến oanh đến tìm anh bắt chuyện.
Không phải chỉ là giúp anh ngăn cản mấy cô gái xinh đẹp thôi sao, cần gì phải lạnh lùng trợn mắt với cô chứ?
Nhưng mà cũng đúng thôi, ngoại trừ lý do này, anh cũng không thể nghĩ ra lý do gì khác để đưa cô đi dự tiệc cùng.
Trông thấy bóng dáng Thịnh Vân Hạo đang uống rượu trò chuyện cùng đối tác, Tô Tuyết Vy liền ngẩn ngơ, cô bỗng nhớ lại khung cảnh buổi đính hôn giữa anh và cô vào bốn năm trước.
Đó là lúc Thịnh Vân Hạo hăng hới tiếp nhận quản lý tập đoàn Thịnh Thị, nỗ lực không ngừng để đưa tập đoàn trở thành một trong những tập đoàn siêu cường.
Anh luôn đưa cô đi đến các bữa tiệc khác nhau, để mở rộng thêm các mối quan hệ của tập đoàn, nhưng giờ đây, anh không cần mượn sức của bất kỳ ai nữa, anh hiện tại đã trở thành một bậc vương giả, đứng trên vạn người.
Điều nực cười ở đây chính là Tô Tuyết Vy vốn tưởng buổi lễ đính hôn đó sẽ mở ra một cuộc sống mới đầy hạnh phúc, nhưng không ngờ rằng đó lại chính là sự khởi đầu của những cơn ác mộng.
Chính buổi lễ đó đã khiến cô phải rời xa anh, để rồi sau này, mọi chuyện không thể thay đổi được nữa.
"Tuyết Vy." Một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô vừa quay lại thì thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, đang cầm trong tay một ly rượu, ngạc nhiên nhìn cô.
"Tuyết Vy, là cậu sao? Đúng là cậu ư?" Cô gái vừa nói vừa bước đến bên cô.
"Lâm Tịch Tuyết?"
Vừa nhận ra Lâm Tịch Tuyết, Tô Tuyết Vy liền nở một nụ cười rạng rỡ, đây chính là nụ cười chân thật nhất của cô tư khi cô tham gia bữa tiệc này.
Cô bỗng nhớ ra Lâm Tịch Tuyết chính là cô chủ của tập đoàn Minh Hải.
"Cậu trở về từ khi nào vậy? Sao không liên lạc với tớ, cũng không nói với tớ lời nào." Lâm Tịch Tuyết liền lên tiếng phê bình cô.
Lâm Tịch Tuyết là người duy nhất được xem như bạn của cô ở thành phố Dung Châu này.
Bốn năm trước khi cô rời đi không hề thông báo với cô ấy và cô ấy càng không biết những chuyện đã xảy ra với cô suốt những năm qua.
Sau khi cô ra nước ngoài liền cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người trong nước, bao gồm cả Lâm Tịch Tuyết, vì vậy ngay khi nhìn thấy cô ấy, Tô Tuyết Vy liền thấy xúc động không nói nên lời.
"Tịch Tuyết, xin lỗi cậu, tớ không phải cố ý đâu." Cô áy náy nói.
Lâm Tịch Tuyết càng nhìn cô càng thấy không giống với bốn năm trước, tuy rằng cô không biết Tô Tuyết Vy đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng cô cũng mơ hồ đoán rằng những năm tháng này cô sống không hề dễ dàng.
"Cậu nói gì vậy Tuyết Vy, chỉ cần cậu về là tốt rồi.
Cậu không biết đâu, suốt bốn năm nay chúng tớ tìm cậu đến phát điên.
Đặc biệt là Tổng giám đốc Hạo, anh ta dường như lật tung cả thành phố này lên để tìm cậu đó." Lâm Tịch Tuyết vừa nói vừa nắm lấy tay cô.
"Vậy sao?" Tô Tuyết Vy hướng mắt nhìn về bóng lưng Thịnh Vân Hạo, anh tìm cô điên cuồng như vậy, phỏng đoán là vì hận cô rồi.
"Cậu đến cùng Tổng giám đốc Hạo sao?" Lâm Tịch Tuyết cười hỏi.
"Được rồi, chúng ta đừng nói đến anh ta mãi nữa.
Đúng rồi, cậu dạo này thế nào hả Tịch Tuyết?"
Trong khi hai người bạn cũ Tô Tuyết Vy và Lâm Tịch Tuyết say sưa trò chuyện, thì không biết từ lúc nào Thịnh Vân Hạo đã đứng ở phía sau cô..