Chính là vì cái người tên Tô Tuyết Vy này mà Thịnh Vân Hạo đã khiến bản thân anh trở nên như như vậy, Trình Vũ Thanh không thể nuốt trôi cục tức này, chỉ cần một ngày Tô Tuyết Vy chưa chết, cô ta sẽ không có được một ngày tốt đẹp.
Trình Vũ Thanh chậm rãi bước vào tập đoàn Thịnh Lâm, cô ta biết rằng mình phải hoàn thành mọi việc trong ngày hôm nay, nếu không Thịnh Vân Hạo sẽ nghi ngờ cô, vậy kế hoạch của cô ta sẽ mãi mãi không bao giờ thành hiện thực.
Thịnh Vân Hạo đã không trở về nhà kể từ khi rời khách sạn ngày hôm qua, anh đến tập đoàn Thịnh Lâm, vẫn luôn ngồi đó cho đến rạng sáng, nhìn đống tài liệu trước mặt, Thịnh Vân Hạo đột nhiên không biết bản thân mình phải làm gì.
Anh biết mình có lỗi khi trách Tô Tuyết Vy, nhưng anh không còn cách nào khác, anh không có cách nào kiềm chế được nỗi hận trong lòng, cảm giác bị lừa dối như một mũi kim đâm vào tim anh.
Trước mặt là từng chồng tài liệu, anh thật sự không biết bắt đầu từ đâu, dù là Trình Vũ Thanh hay Tô Tuyết Vy, người nào anh cũng không thể buông tay, một người là người nhà anh đã xa cách nhiều năm, người còn lại là người anh yêu suốt nửa đời người.
Anh khó chịu vò đầu bứt tóc, anh không biết bản thân mình phải đối mặt với chuyện này như thế nào, cuộc nói chuyện với Chu Hạo Thanh hôm qua vẫn còn văng vẳng trong đầu anh.
Lúc anh muốn chìm vào mê hoặc thì tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Trình Vũ Thanh vọng vào cửa: “Anh họ, là em, anh có ở trong đó không?"
Trình Vũ Thanh trở về biệt thự một chuyến, sau đó lại đến tập đoàn Thịnh Lâm, cô ta biết Thịnh Vân Hạo cả đêm chưa về, thật may mắn, ít nhất không cần phải tìm lý do để qua loa lấy lệ trước mặt anh.
Thịnh Vân Hạo lúc này có chút buồn bực, nghe thấy giọng nói của Trình Vũ Thanh càng thêm khó chịu, nhưng không còn cách nào khác đành phải nói: “Ừ, em vào đi.
"
Trình Vũ Thanh nghe được ngữ khí nóng nảy của anh nhưng vẫn mạnh dạn bước vào, dù sao kế hoạch của cô ta không thể thiếu người này.
"Anh họ, em nghe quản gia nói rằng tối hôm qua anh không về, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Thịnh Vân Hạo không thích người khác thăm dò chuyện riêng tư của mình, đặc biệt là Trình Vũ Thanh, bây giờ anh đối với cô ta có tâm lý đề phòng, làm sao có thể nói hết mọi chuyện của anh, chỉ có thể tuỳ tiện tìm một lí do lấy lệ với cô ta.
Nói.
"Không có chuyện gì, tối qua công ty có việc gấp, cho nên anh ở công ty cả đêm.
"
Đương nhiên Trình Vũ Thanh biết anh nói dối, đống văn kiện trên bàn đến một cái cũng không động đến, tối qua anh làm gì đi đâu, cô ta không biết, nhưng cô ta nghĩ cũng có khả năng là liên quan đến Tô Tuyết Vy.
Thịnh Vân Hạo không muốn để ý đến cô ta một chút nào, đứng dậy khỏi ghế đi lướt qua người cô ta, giờ anh chỉ muốn ở một mình yên tĩnh không muốn nói chuyện với bất kì ai.
Trình Vũ Thanh chỉ có thể nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh, vừa muốn đi theo, lại bị lời nói của Thịnh Vân Hạo ngăn lại: “Em đừng qua đây, anh không muốn nói chuyện với bất kì ai.
"
Thịnh Vân Hạo chậm rãi đi lên sân thượng, cảm nhận sự mát mẻ của làn gió mát, dường như tỉnh táo hơn một chút, anh coi như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra, hận, trong lòng anh bây giờ chỉ còn một cảm giác thôi, đó là hận Tô Tuyết Vy.
Vẻ thờ ơ thường ngày trong mắt anh đã khôi phục trở lại, không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến cảm xúc, anh vẫn là hoàng đế của ngành công nghiệp, không ai có thể dựa vào anh mà bắt quàng làm họ.
Nhìn cảnh tượng dưới sân thượng, anh chợt hiểu tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì, trả thù, trả thù cho cả gia đình, đây là ý nghĩa cuối cùng của cuộc đời anh, không phải sao?
Dấu vết tình yêu cuối cùng trong mắt anh đã được che giấu rất tốt, anh biết rằng bản thân mình phải tàn nhẫn mới hoàn thành được việc này, cảm giác bị phản bội, anh không thể chịu đựng được.
Trình Vũ Thanh đi theo anh lên sân thượng, không lên tiếng, mà đứng ở phía sau, kiên định nhìn anh, nói: “Anh họ, sắp đông rồi, anh quay về đi, vẫn chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nào.
”
Mặc dù Thịnh Vân Hạo thấy rất phiền vì Trình Vũ Thanh luôn đi theo anh, nhưng trước mắt cũng không thể nói bất cứ điều gì, chỉ có thể làm theo ý của cô ta mà nói: “Ừ.
”
Trình Vũ Thanh hơi ngạc nhiên khi nghe Thịnh Vân Hạo nói như vậy, rốt cuộc Thịnh Vân Hạo là người như thế nào? Có thể đồng ý yêu cầu của cô ta cũng không tệ, còn chưa kể tới trước kia anh hoàn toàn bơ đẹp cô ta.
Hai người cùng nhau đi bộ từ sân thượng đến nhà ăn, Trình Vũ Thanh tìm mọi cách để Thịnh Vân Hạo biết thân phận của mình, nếu Thịnh Vân Hạo biết cô ta không phải người nhà họ Trình, nói không chừng có thể chấp nhận cô ta.
Với ý kiến này, vừa mới nói chuyện được hai phút, Thịnh Vân Hạo đã tỏ ra không quan tâm nói: “Anh biết em không phải sinh ra trong gia đình họ Trình, nhưng anh giữ em lại vì em cũng đã từng là người của Trình gia, chỉ thế thôi.
”
Câu nói này đập tan rất nhiều suy nghĩ của Trình Vũ Thanh, giờ cô ta biết rằng Thịnh Vân Hạo sẽ không bao giờ ở bên mình, nhưng cô ta không cam tâm, tuyệt đối sẽ không bao giờ để bất kì ai có được Thịnh Vân Hạo.
"Nào, anh họ, anh ăn thêm đi.
Hiện tại anh bận việc của công ty cũng không dễ dàng gì, toàn thân gầy rộc cả đi.
" Trình Vũ Thanh làm như không nghe thấy lời của Thịnh Vân Hạo tiếp tục gắp thêm thức ăn cho anh.
Thịnh Vân Hạo biết cô ta đang nghĩ gì, không động đũa mà nhìn chằm chằm vào cô ta không nói gì, thay vào đó, anh hừ lạnh nói: “Trình Vũ Thanh, em nghĩ gì không phải anh không biết, hi vọng em đừng vượt qua giới hạn.
"
Sắc mặt Trình Vũ Thanh rất khó coi, không nói một lời mà cứ liên tục gắp thức ăn, tay không ngừng dơ lên trong không trung, sau đó đau khổ quay lại, cô biết Thịnh Vân Hạo là người hay cáu bẳn.
"Anh họ, em chỉ nghĩ rằng mọi người đều là người một nhà, mối quan hệ trở thành như vậy cũng không hay, anh đừng khách sáo với em, được không?"
"Trình Vũ Thanh, em chỉ là em họ trên danh nghĩa của anh, em đừng có hiểu lầm, em với anh không có chuyện gì, cũng sẽ không có chuyện gì, anh để em ở nhà của anh, chỉ là trong lòng anh cảm thấy có lỗi.
"
Trình Vũ Thanh đã hoàn toàn thất vọng, cô ta biết rằng mình phải nghĩ ra cách mới để khiến Thịnh Vân Hạo tin tưởng vào bản thân mình, người này không thể thay đổi nhiều như vậy chỉ trong một đêm, trừ khi có người nói với anh ta điều gì đó, và rồi tất cả những gì cô ta có thể nghĩ đến là Tô Tuyết Vy.
"Anh họ, em hứa với anh, em tuyệt đối sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì ngoài công việc, vượt quá chuyện công việc.
"
Tuy nhiên, trong công việc cô ta sẽ không đảm bảo, dù sao cô ta cũng không muốn từ bỏ Thịnh Vân Hạo, không dễ gì mới đuổi được Tô Tuyết Vy đi, cô ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này lần nữa.
Thịnh Vân Hạo cắn vài miếng rồi không động đũa nữa, đứng dậy rời khỏi bàn, biết mình không muốn đối mặt với Trình Vũ Thanh, anh chỉ chọn cách mắt không nhìn tâm không phiền.
Trình Vũ Thanh nhìn theo bóng lưng anh rời đi, đây là lần thứ hai anh bỏ rơi cô ta khó hiểu như vậy, để cô ta một mình trong nhà ăn, không còn chút mặt mũi nào.
.