Trình Vũ Thanh vừa nhìn thấy Trình Thiên Na thì đã nhanh chóng trốn vào phòng nghỉ ở bên cạnh.
Đứng nép vào cửa nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau.
Trình Thiên Na ra hiệu yêu cầu mọi người giữ im lặng, sau đó bà ta chống hai tay lên bàn rồi đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Lâm Gia Thần, trong ánh mắt đều là lửa giận đang cháy bừng bừng, nói: “Nói đi! Lâm Gia Thần!”
“Bà muốn tôi nói gì?” Lâm Gia Thần hỏi ngược lại.
“Ông!” Trình Thiên Na tức giận đến mức đầu ngón tay đang chỉ thẳng vào người Lâm Gia Thần cũng phải run lên, hai mắt híp lại, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng nói: “Rốt cuộc thì Thịnh Vân Hạo đã biết được những điều gì rồi?”
“Không có gì cả, chẳng qua là tôi vừa mới nhắc đến một chút, ai biết được cậu ta lại thông minh như thế, thoát cái đã có thể đoán ra hết rồi.” Lâm Gia Thần vừa nói vừa bày ra dáng vẻ chẳng liên quan gì đến ông ta.
Lâm Gia Thần vừa dứt lời thì Trình Thiên Na liền bị một câu nói này của ông ta chọc tức, hỏi thẳng: "Rốt cuộc thì ông có ý gì? Chẳng lẽ ông đã quên mất sự hợp tác của hai chúng ta rồi hay sao? Ông làm như vậy quá đáng quá rồi đấy."
Hai chữ hợp tác lọt vào tai làm cơn thịnh nộ trong lòng Lâm Gia Thần nổi lên chỉ trong giây lát, ông ta mang vẻ mặt u ám nhìn thẳng vào mặt Trình Thiên Na, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Hợp tác? Đã nói trước là hai chúng ta cùng hợp tác, nhưng bà lại tự mình đi tìm một người ngoài làm phá hỏng hết cả kế hoạch này! Bà cảm thấy tôi vẫn còn muốn hợp tác với bà nữa sao?"
Một câu nói đầy sự phẫn nộ này đã khiến cho Trình Thiên Na ngay lập tức liền mất đi khí thế ban đầu, nhưng sự kiêu ngạo thấm sâu trong xương tủy không cho phép bà ta được cúi đầu, lập tức phản đối lại sự cáo buộc của Lâm Gia Thần: "Đây là hai chuyện khác nhau!"
Hai người vẫn tiếp tục tranh cãi, bầu không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng hơn nhưng bọn họ sao có thể ngờ được rằng ngoài Trình Vũ Thanh ra thì vẫn còn có một người khác đang đứng bên ngoài cửa ra vào nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Vốn dĩ Lâm Tịch Tuyết muốn đến hỏi Lâm Gia Thần mấy chuyện cũng chỉ vì mấy ngày nay những chuyện này khiến cho cô ấy cảm thấy rất bất an, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm đi tìm hiểu mọi chuyện thì không ngờ rằng vừa đi đến cửa đã được nghe thấy toàn bộ sự việc làm cho cô ấy kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Thế mà người phụ nữ bên trong lại là Trình Thiên Na, Lâm Tịch Tuyết đứng ở cửa cũng mơ hồ có thể nghe thấy bọn họ đang bàn bạc chuyện hợp tác gì đó, sắc mặt thoáng chốc đã trở nên tái xanh, cô ấy không dám nghĩ thêm điều gì nữa liền chậm rãi lùi lại sau đó vội vã bước ra khỏi tập đoàn Minh Hải.
Cô ấy không biết mình phải đi đâu, hiện giờ Lục Đan Bạch cũng đã bị Lục Chính Vĩ cấm túc, căn bản không thể bước chân ra khỏi cửa phòng một bước nữa rồi, nghĩ ngợi một hồi đột nhiên nhớ tới Tô Tuyết Vy đã xuất viện liền vội vàng đi về phía biệt thự Hải Lâm.
Tô Tuyết Vy yên lặng ngồi trên giường bệnh không lên tiếng, vết thương ở cổ họng vẫn còn rất đau khiến cô có chút không biết nên làm thế nào, ngay cả lần này cô mang tâm trạng như thế nào quay trở về biệt thự, thật ra chính cô cũng không biết.
Huống hồ vừa rồi cô còn được nghe rõ ràng nội dung cuộc cãi vã giữa Thịnh Vân Hạo và Trình Thiên Na, hình như là liên quan đến chuyện năm đó Trình Thiên Na đã làm điều gì rất quá đáng với Thịnh Vân Hạo, hơn nữa bà ta còn giấu diếm anh rất lâu rồi nên mãi đến bây giờ anh mới biết chuyện.
Cô lẳng lặng nhìn dáng vẻ Thịnh Vân Hạo tỉ mỉ giúp cô trải giường chiếu, đột nhiên cảm thấy lỡ như ngày nào đó anh biết được chuyện này cũng có liên quan đến ba của cô thì hai người bọn họ sẽ trở nên như thế nào?
Cô không dám nghĩ, cô sợ chuyện đó sẽ xảy ra với cô và với anh, cô đưa tay lên sờ bụng dưới, ở nơi đó có một sinh mệnh mới đang dần hình thành, cô vẫn muốn tiếp tục ích kỷ nữa hay sao?
Thịnh Vân Hạo dắt theo Tô Thần Vũ, hai người đang chậm rãi trải chăn bông lên giường, Tô Thần Vũ vừa làm việc vừa cười nói rất vui vẻ, động tác trên tay Thịnh Vân Hạo cũng bất giác nhẹ nhàng hơn tựa như anh chỉ sợ lỡ tay sẽ làm Tô Thần Vũ bị thương vậy.
Chẳng bao lâu sau chăn gối đã được Thịnh Vân Hạo trải ra ngay ngắn, từ trước đến nay bất cứ việc gì liên quan đến việc chăm sóc Tô Tuyết Vy cũng đều do một tay anh tự mình làm, anh không cần người khác đến giúp đỡ anh chăm sóc cô chỉ đơn giản là vì anh muốn bù đắp cho người con gái anh yêu.
Thịnh Vân Hạo sắp xếp mọi thứ xong thì đi tới chỗ Tô Tuyết Vy đang ngồi, anh nói: "Tuyết Vy, anh phải đến công ty rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ về sớm thôi."
Nghe anh dùng giọng điệu như đang dỗ trẻ con để dỗ dành mình, trong phút chốc Tô Tuyết Vy không khỏi có cảm giác như đang được trở về thời điểm bốn năm trước, có những lúc cô sẽ giận dỗi làm mình làm mẩy với anh, khi ấy anh vẫn luôn dùng giọng điệu này để dỗ dành cô.
Cô ngây người gật đầu, chăm chú nhìn Thịnh Vân Hạo mà không nói gì.
Thịnh Vân Hạo vừa rời đi chưa được bao lâu thì người quản gia liền đến gõ cửa và nói: "Bà chủ, cô Tuyết đến thăm bà."
Vừa nghe thấy tên của Lâm Tịch Tuyết, trong lòng Tô Tuyết Vy liền cảm thấy rất vui mừng, vội vàng hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"
Đối với người bạn thân trước kia này quả thực là cô vừa yêu thích vừa lo lắng cho cô ấy, lần này cũng không biết cô ấy đến đây là có chuyện gì, trong lòng cô rất vui nhưng cũng không kìm được cảm thấy có chút bất an.
“Ở phòng khách dưới lầu ạ.” Quản gia nói đúng sự thật.
Tô Tuyết Vy gọi Quy Ngọc Quỳnh đến rồi bảo cô ấy đưa Tô Thần Vũ ra ngoài chơi rồi tự mình đi xuống lầu gặp Lâm Tịch Tuyết.
Trong đầu cô lúc này dường như có một giọng nói đang muốn nói với cô rằng chắc chắn là sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Tô Tuyết Vy vừa đi tới phòng khách đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Tịch Tuyết, cô ấy ngồi trên ghế sô pha hồi lâu mà vẫn mang vẻ thất thần đó.
Cô cảm thấy hơi tò mò liền đi tới nhìn cô ấy rồi hỏi.
"Tịch Tuyết, sao cậu lại đến đây, sao sắc mặt của cậu lại tệ thế này?"
Lâm Tịch Tuyết nghe thấy có người đang nói chuyện với mình thì ngẩn người ra một lúc, mãi sau đó mới phản ứng lại, cô ấy khẽ ho một tiếng, nói: "Tớ không sao, chỉ là nghe nói cậu đã về nhà rồi nên muốn đến thăm cậu thôi."
Nghe Lâm Tịch Tuyết nói chuyện với dáng vẻ không có chuyện gì hết làm cho Tô Tuyết Vy không khỏi có cảm giác Lâm Tịch Tuyết có chuyện gì đó không đúng lắm, thế là cô liền nắm tay kéo cô ấy đi lên lầu, còn không quên khóa chặt cửa lại.
Tô Tuyết Vy ấn Lâm Tịch Tuyết ngồi lên ghế, hai tay túm chặt vào vai cô ấy, thái độ này của Tâm Tịch Tuyết làm cho cô cảm thấy trong lòng rất bất an, cô hỏi: "Rốt cuộc là cậu làm sao vậy? Cậu không cần bày ra cái dáng vẻ không sao đấy với tớ."
Nghe được những lời này của Tô Tuyết Vy thì lúc này Lâm Tịch Tuyết mới chậm rãi phục hồi tinh thần quay qua nhìn cô, nước mắt giống như chuỗi hạt xâu không may bị đứt dây, bất giác liên tục rơi xuống từng giọt từng giọt một.
Tô Tuyết Vy vừa nhìn thấy cô ấy như vậy thì đã hoảng sợ, cô không biết phải làm sao mới tốt nên chỉ có thể từ từ lau nước mắt giúp cô bạn thân của mình sau đó ngồi bên cạnh không ngừng an ủi cô ấy.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tịch Tuyết, nói đi, cậu đừng làm tớ sợ."
Mãi một lúc lâu sau Lâm Tịch Tuyết mới nín khóc, cô ấy đưa tay lên lau nước mắt rồi nói: "Tuyết Vy, cậu có biết dì của Thịnh Vân Hạo muốn làm gì cậu không?"
Tô Tuyết Vy nghe cô ấy nói vậy thì sửng sốt đến ngẩn cả người, cô không hề biết Trình Thiên Na đang muốn làm gì cô, chỉ là cô có cảm giác lần này cô trở về nhất định sẽ có chuyện gì đó khác thường xảy ra, không ngờ rằng cô vừa quay lại chưa được bao lâu thì chuyện đã đến nhanh như vậy.
Cô nhìn thấy việc dì của Thịnh Vân Hạo - Trình Thiên Na vì muốn đuổi cô đi mà không tiếc bất cứ giá nào thì không giấu nổi sự nghi hoặc trong lòng liền quay sang liếc nhìn Lâm Tịch Tuyết và hỏi: "Tịch Tuyết, sao cậu lại biết chuyện này?"
Lâm Tịch Tuyết đột nhiên bị cô hỏi đến thì sững cả người, cô ấy không biết mình nên nói chuyện này cho Tô Tuyết Vy nghe như thế nào, vừa rồi chỉ là trong lúc luống cuống nên cô ấy mới lỡ miệng nói ra chứ thực ra cô ấy chưa bao giờ nghĩ Tô Tuyết Vy sẽ nghĩ nhiều như vậy.
Nhìn dáng vẻ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi của Lâm Tịch Tuyết, trong lòng Tô Tuyết Vy đã có thể đại khái đoán được phần nào, chẳng lẽ giữa nhà họ Lâm và Trình Thiên Na có mối quan hệ nào đó hay sao?
"Tớ..." Trong lòng Lâm Tịch Tuyết lúc này đang rối như tơ vò, cô ấy nói, "Tịch Tuyết, hình như giữa ba tớ và Trình Thiên Na có quan hệ hợp tác nào đó không thể cho người khác biết!"
Cô ấy biết rằng sự nghi ngờ của cô ấy lúc này đang đẩy ba ruột của mình vào con đường tuyệt vọng nhưng cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn bạn thân của mình bị ức hiếp như vậy được.
Tô Tuyết Vy nhìn gương mặt đã tái xanh thảm hại của Lâm Tịch Tuyết thì liền biết cô ấy đã phải cố gắng đến như thế nào mới hạ được quyết tâm nói chuyện này cho cô biết, biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt của cô ấy lúc này cũng khiến cho cô cảm thấy rất lo lắng.
“Tịch Tuyết, cậu...”
Hai người im lặng nhìn nhau như vậy mà không nói một lời nào.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo đó liền nghe thấy giọng nói của quản gia vang lên: “Bà chủ, cậu Hạo đã về rồi, có thể ăn cơm rồi.”
Tiếng nói chuyện phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người, Tô Tuyết Vy thở dài một tiếng nhìn Lâm Tịch Tuyết sau đó nắm tay cô ấy kéo ra khỏi phòng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, mọi việc đều sẽ ổn cả thôi.”
Lâm Tịch Tuyết nghe cô nói vậy thì cũng chỉ có thể gật đầu rồi theo cô đi ra ngoài..