“Ba à, sao ba lại tới đây?” Chu Hạo Thanh nhìn Chu Chính Nam nhẹ giọng hỏi.
“Ba nghe nói Tổng giám đốc Hạo đại giá quang lâm, cho nên ba phải đến chào một tiếng cho phải phép.” Chu Chính Nam chính là một lão hồ ly già trên thương trường, vừa nhìn thấy Thịnh Vân Hạo thì lập tức nở nụ cười tươi rói, khuôn mặt tràn đầy vẻ gian xảo.
Tục ngữ nói đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, nhìn thấy Chu Chính Nam khuôn mặt mang theo nụ cười, vui vẻ bắt tay với mình thì Thịnh Vân Hạo đương nhiên không thể làm cho đối phương lúng túng, chỉ là khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, mở miệng nói.
“Tổng giám đốc Nam, con trai của ông thực sự rất giỏi.
Lúc trước không cần tốn nhiều sức lực đã có thể đoạt mất mảnh đất mà Thịnh Lâm chúng tôi nhìn trúng, chỉ là không biết tổng giám đốc Nam đây ngoại trừ muốn cướp chuyện làm ăn của tôi thì cậu ấy còn muốn cướp cái gì nữa đây?” Trong lời nói của Thịnh Vân Hạo còn mang theo hàm ý châm chọc.
Chu Hạo Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng không nói lời nào, nhưng Chu Chính Nam lại mỉm cười hòa giải.
“Tổng giám đốc Hạo thật biết cách nói đùa, trên thương trường mà cậu nói cướp với đoạt cái gì vậy.
Từ trước đến nay người có năng lực thì luôn đứng đầu.
Nhà họ Chu chúng tôi có thể lấy được mảnh đất ở phía đông thành phố, điều đó chứng tỏ nhà họ Chu chúng tôi có thực lực, Tổng giám đốc Hạo nói xem có đúng không.”
Thịnh Vân Hạo cười lạnh một tiếng.
“Có phải vậy không? Thế nhưng tại sao tôi lại nghe nói Chu Thị đang gặp khủng hoảng tài chính rất nghiêm trọng nhỉ?”
Sắc mặt Chu Chính Nam trở nên cứng ngắc khi nghe thấy những lời này, nhưng sau đó ông ta vẫn tủm tỉm cười trả lời.
“Tổng giám đốc Hạo, đây đều là những tin đồn của người ngoài thôi, Tổng giám đốc Hạo đừng nên tin vào mấy lời đồn đại không chính thống giống như là khủng hoảng tài chính như thế này.”
“Thật sao? Nhưng mà tôi hy vọng rằng sau này tổng giám đốc Nam đây làm việc có quy củ hơn một chút.
Tổng giám đốc Nam cũng hiểu mà, có phải không?” Thịnh Vân Hạo nói xong một câu giống như uy hiếp thì lập tức quay người rời khỏi phòng làm việc của Chu Hạo Thanh.
Thịnh Vân Hạo vừa mới đi khỏi thì khuôn mặt của Chu Chính Nam lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, nhìn về phía Chu Hạo Thanh chất vấn.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu ta lại tới đây?”
Chu Hạo Thanh chỉ biết rằng Thịnh Vân Hạo đến đây là vì Tô Tuyết Vy, nhưng anh không thể nói ra sự thật cho ba mình biết, chỉ có thể trả lời một cách cáu kỉnh.
“Làm sao mà con biết được.”
Nhưng mà Chu Chính Nam hoàn toàn không tin câu trả lời này.
“Ba không quan tâm giữa con và Thịnh Vân Hạo có khúc mắc gì với nhau, nhưng nếu như chuyện này ảnh hưởng đến hoạt động của công ty thì ba tuyệt đối sẽ không tha con đâu đấy.”
Chu Hạo Thanh có chút mệt mỏi duỗi tay vuốt vuốt mi tâm sau đó nói.
“Ba à, ba cứ yên tâm, con làm việc có chừng mực, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công ty.”
“Con biết rồi thì tốt, chuyện kết thông gia với nhà họ Lục cũng đã thương lượng tốt rồi, nếu con có thời gian rảnh thì hẹn cô Lục ra ngoài vui chơi một chút, tóm lại là hai đứa nên vun đắp chút tình cảm với nhau trước khi kết cũng là chuyện tốt.”
Chu Hạo Thanh vô cùng chán ghét khi nhắc đến cuộc hôn nhân với nhà họ Lục.
“Ba à, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con sẽ không kết thông gia với nhà họ Lục, công ty của chúng ta không cần dựa vào một người phụ nữ để giải quyết khó khăn.
Hơn nữa, đây là hạnh phúc cả đời của con, sao ba có thể tự ý quyết định mọi chuyện mà không hề để ý đến cảm nhận của con như thế nào vậy hả?”
Chu Chính Nam chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Cái gì là chuyện của con, chuyện của con chính là chuyện của công ty, dù sao thì chuyện kết thông gia với nhà họ Lục cũng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
cho nên con cưới thì cưới, không muốn cưới cũng phải cưới.”
Chu Hạo Thanh nghe như vậy thì vẻ mặt trông càng tức giận hơn.
“Con đã nói rõ ràng rồi con không chấp nhận cuộc hôn nhân này, hơn nữa con cũng đã có người mà con thích rồi, ba đừng nên ép con.” Chu Hạo Thanh nói xong thì lập tức đóng sập cửa đi ra ngoài.
Chuyện quan trọng nhất đối với anh lúc này chính là tìm ra Tô Tuyết Vy.
Hoàng hôn vào mùa hè luôn trông sống động hơn nhiều, không chỉ vì trong không khí vẫn tỏa ra cái nóng còn thừa lại của buổi trưa, mà còn vì cảnh hoàng hôn lộng lẫy.
Nhìn cảnh mặt trời lặn về phía Tây, Tô Tuyết Vy luôn cảm thấy cô và mặt trời lặn này thật sự rất giống nhau, đều là cảm giác cô đơn như nhau, cô vẫn còn nhớ rõ hình ảnh cô sống ở đây khi còn nhỏ, lúc đó không xảy ra những chuyện tồi tệ như bây giờ, vậy mà bây giờ mọi thứ đều đã trở thành quá khứ.
Người giúp việc của nhà họ Tô đều đã đổi hết, cô cũng không biết ai trong số họ, cứ như thể nơi này đã không còn là nhà họ Tô mà cô quen thuộc nữa.
Nhưng mà cô cũng đã sống ở đây gần một tuần, cũng chưa nhìn thấy Tô Hồng Dịch lần nào, không biết ông ta đã đi đâu rồi.
Nhưng mà cô cảm thấy như thế này rất tốt, cô thà là vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy ông ta.
Trong mấy ngày tiếp theo, từ những người giúp việc của nhà họ Tô cô biết được rằng Tô Minh Nguyệt đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm một cách bình an vô sự, tuy rằng có chút khó khăn nhưng may mà không bị gì.
Ban đầu cô cứ nghĩ rằng Tô Minh Nguyệt sẽ phải nằm viện một thời gian nữa, thế nhưng không ngờ chỉ một tuần sau tình trạng của Tô Minh Nguyệt đã có chuyển biến tốt đẹp, cô ta lập tức làm thủ tục xuất viện và trở về nhà họ Tô.
Cũng vào lúc này, Tô Hồng Dịch đã trở lại.
Chuyện này hoàn toàn chính là tin tức chấn động như sấm sét giữa trời quang đối với cô, cô chưa bao giờ tưởng tượng ra khung cảnh gặp lại ông ta sẽ như thế nào.
Lúc này, bầu không khí trong phòng khách nhà họ Tô có chút âm trầm, Tô Minh Nguyệt, Mạnh Tú Cầm và cả Tô Hồng Dịch đều ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, dường như cả ba người họ đều đang chờ một người, mà người đó chính là Tô Tuyết Vy.
Cô đã từng suy nghĩ cả trăm lần nếu cô gặp lại Tô Hồng Dịch thì cô sẽ nói cái gì, thế nhưng sau khi nhìn thấy thật thì cô phát hiện ra rằng hóa ra trong lòng mình lại có thể bình tĩnh như vậy, chỉ là đã không còn thứ tình cảm gia đình giả dối kia nữa thôi.
Tô Tuyết Vy nhìn Tô Hồng Dịch như nhìn một người xa lạ.
Tô Hồng Dịch đã là một ông già hơn năm mươi tuổi, mấy năm không gặp bây giờ nhìn lại Tô Tuyết Vy cảm thấy ông ta thực sự đã già đi rất nhiều, không còn là người đàn ông trung niên quả quyết kiên định trong trí nhớ của cô nữa.
“Tuyết Vy, con, con trở về khi nào thế? Sao lại không nói cho ba biết?” Tô Hồng Dịch kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy cảm thấy ông ta chỉ đang giả vờ, cô quay về đã lâu như vậy rồi, cô không tin là ông ta không biết.
Tô Tuyết Vy cứ lạnh lùng nhìn ông ta mà không trả lời, Tô Hồng Dịch cảm thấy hơi xấu hổ, không thể làm gì khác đành nói.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, sau này con cứ ở nhà đi.”
Nhưng vào lúc này Mạnh Tú Cầm cảm thấy không vui ngắt lời Tô Hồng Dịch.
“Em thấy anh đi công tác lâu như vậy cuối cùng cũng chịu quay về rồi, nếu anh đã về thì đúng lúc em cũng có chuyện này muốn bàn bạc với anh.”
Tô Hồng Dịch hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Em không quan tâm Tô Tuyết Vy có sống ở cái nhà này hay không.
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chuyện của Minh Nguyệt, con bé sắp đính hôn rồi, cho nên người làm ba như anh không phải nên nói cái gì sao?”
Tô Hồng Dịch cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi lại.
“Cái gì mà Minh Nguyệt muốn đính hôn, với ai?”
Mạnh Tú Cầm cúi đầu cười một tiếng.
“Còn có thể là ai nữa? Tất nhiên là Tổng giám đốc Hạo của Tập đoàn Thịnh Lâm.”
Tô Hồng Dịch nghe thấy câu này thì càng ngạc nhiên hơn nữa.
“Thịnh Vân Hạo? Nhưng mà không phải cậu ta thích...” Tô Hồng Dịch đột nhiên dừng lại, nhìn Tô Tuyết Vy, thấy Tô Tuyết Vy không có phản ứng gì thì mới chậm rãi nói tiếp.
“Tại sao lại đột ngột như vậy?” Tô Hồng Dịch có vẻ rất bất ngờ.
“Chuyện này thì có gì lạ đâu, Tổng giám đốc Hạo người ta thích Minh Nguyệt nhà chúng ta, cho nên muốn đính hôn cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Hơn nữa, trai chưa lấy vợ, gái chưa gả chồng, sao lại không cho hai đứa nói chuyện yêu đương chứ?” Mạnh Tú Cầm cười hì hì nói, chỉ là những lời bà ta nói chủ yếu là để cho Tô Tuyết Vy nghe.
Mà khi Tô Tuyết Vy biết rằng Tô Minh Nguyệt sẽ đính hôn với Thịnh Vân Hạo thì trên mặt của cô không có biểu hiện gì, nhưng bàn tay ở bên người đang từ từ siết chặt lại đã bán đứng cô.
Đúng vậy, anh sắp đính hôn rồi, thế nhưng người mà anh muốn đính hôn lại là người cô ghét nhất..