“Chỉ dựa vào việc cô đã nhận tiền của tôi.
” Thịnh Vân Hạo không thể không dùng những lời lẽ tàn nhẫn này để nhắc nhở bản thân rằng bây giờ đã không phải là bốn năm trước.
“Không cần anh nói thì tôi cũng biết, nhưng mà tôi cũng không có bán tôn nghiêm và nhân cách của mình cho anh.
” Tô Tuyết Vy hừ lạnh nói một câu.
Thịnh Vân Hạo cũng hừ lạnh một tiếng giống như cô.
“Dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng này thật sự rất giống bốn năm trước, nhưng tôi không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ tự cho mình là thông minh này của cô.
”
Tô Tuyết Vy im lặng, cô biết Thịnh Vân Hạo đang tức giận, tức giận vì câu nói vừa rồi.
Nhưng mà cô cố tình làm như vậy đấy, cố tình để Tô Minh Nguyệt hiểu lầm rồi tức giận đấy.
Cô đã chuẩn bị bắt đầu điều tra sự thật của bốn năm trước và những bí mật mà cô vẫn luôn chôn chặt trong lòng nhiều năm.
Cho nên, bây giờ cô sẽ không sợ bất cứ ai, bởi vì ngoại trừ bản thân thì cô không có ai để dựa vào nữa.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Hạo đã nhắc nhở.
” Tô Tuyết Vy lạnh lùng đáp lại một câu.
Lúc Thịnh Vân Hạo còn muốn nói gì đó thì bỗng nhiên có điện thoại từ công ty gọi đến, anh nhìn Tô Tuyết Vy một cái thật sâu, rồi rời đi mà không nói gì.
Tô Tuyết Vy thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự sợ Thịnh Vân Hạo mà ở lại đây lâu hơn nữa thì cô sẽ không nhịn được nói ra chuyện đã xảy ra bốn năm trước, nhưng cô sợ lỡ như anh biết được chân tướng của sự việc thì anh sẽ cướp Thần Vũ đi.
Vì vậy, cô vừa mong anh biết, lại vừa sợ anh biết.
Một chỗ khác.
Sau khi Tô Minh Nguyệt được đưa trở lại bệnh viện, cô ta lập tức gọi điện thoại bảo Mạnh Tú Cầm đến bệnh viện.
“Xảy ra chuyện gì sao? Sao lại bắt mẹ trở về vội vàng như vậy, ai nha, không phải con đi tìm Thịnh Vân Hạo rồi à?” Mạnh Tú Cầm ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy Tô Minh Nguyệt đã trở lại bệnh viện.
Tô Minh Nguyệt nhanh chóng kéo Mạnh Tú Cầm qua, dáng vẻ có chút hoảng sợ nói.
“Mẹ ơi, con phải làm sao bây giờ? Hình như Tô Tuyết Vy đã biết chuyện của bốn năm trước, con phải làm sao đây?”
Đồng tử của Mạnh Tú Cầm đột nhiên co lại khi nghe thấy câu này.
“Cái gì? Cô ta biết rồi sao?” Toàn thân Mạnh Tú Cầm bắt đầu run rẩy.
Vẻ mặt vô cùng căng thẳng của Tô Minh Nguyệt khiến Mạnh Tú Cầm càng thêm sợ hãi, nếu chuyện của bốn năm trước bị phát hiện như vậy không chỉ bà ta và Tô Minh Nguyệt gặp rắc rối mà cả nhà họ Tô cũng sẽ gặp rắc rối.
“Con không rõ cô ta có chứng cứ gì không, nhưng nhìn dáng vẻ kiên quyết của Tô Tuyết Vy thì con thật sự sợ cô ta.
” Tô Minh Nguyệt nắm chặt lấy tay Mạnh Tú Cầm, dáng vẻ không biết phải làm sao.
“Bình tĩnh, việc chúng ta cần phải làm bây giờ chính là bình tĩnh lại, nếu Tô Tuyết Vy có chứng cứ thì có lẽ cô ta đã kiện chúng ta từ lâu rồi, hiện tại mọi chuyện vẫn yên ổn thế này vậy khẳng định là do cô ta không có chứng cứ, con cứ yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để con tiện nhân đó cướp đi những thứ thuộc về con.
” Mạnh Tú Cầm bình tĩnh an ủi Tô Minh Nguyệt.
Nhưng đáy lòng bà ta cũng không nắm chắc, bà ta không biết Tô Tuyết Vy đã biết những chuyện gì.
“Nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ? Tô Tuyết Vy đã sống trong nhà của anh Vân Hạo rồi, nếu con vẫn không có biện pháp nào thì Tô Tuyết Vy nhất định sẽ cướp anh Vân Hạo đi mất.
” Tô Minh Nguyệt vừa nhắc đến Tô Tuyết Vy thì lập tức hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
“Chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp.
” Nghĩ biện pháp làm cho Tô Tuyết Vy hoàn toàn biến mất, trong mắt Mạnh Tú Cầm lúc này ngoại trừ sự phẫn nộ còn có cả âm mưu.
Không biết Tô Minh Nguyệt nghĩ đến điều gì, cô ta đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi nói nhỏ vào tai Mạnh Tú Cầm vài câu, quả nhiên Mạnh Tú Cầm nghe xong thì cũng nở một nụ cười đầy gian xảo và độc ác.
Nhưng bà ta vẫn nhìn Tô Minh Nguyệt với vẻ lo lắng.
“Biện pháp này có đáng tin cậy không? Lỡ như! ”
“Không có lỡ như, tuyệt đối không có lỡ như.
” Đôi mắt dữ tợn của Tô Minh Nguyệt toát lên khí tức nham hiểm.
Cô ta nhất định phải làm cho Tô Tuyết Vy biến mất hoàn toàn, cũng sẽ làm cho từ nay về sau trong mắt của Thịnh Vân Hạo chỉ có một người duy nhất chính là Tô Minh Nguyệt cô ta.
Sau khi Tô Minh Nguyệt và Mạnh Tú Cầm xác định được kế hoạch thì bắt đầu đợi bệnh viện sắp xếp thông báo phẫu thuật, chỉ cần kế hoạch lần này thành công thì sau này cô ta sẽ không cần phải nhìn thấy Tô Tuyết Vy nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Minh Nguyệt không khỏi có chút nhẹ nhõm.
Biệt thự hướng về phía biển của Thịnh Vân Hạo là chỗ ở tư nhân, cũng là nơi anh thường ở lại nhất trong nhiều bất động sản của mình, hầu như không có ai lui tới làm khách.
Ngày hôm nay, sự xuất hiện của Lâm Tịch Tuyết khiến quản gia và người giúp việc vô cùng ngạc nhiên.
Quản gia biết Lâm Tịch Tuyết là vị khách được Tô Tuyết Vy mời đến nên lập tức cho vào, đồng thời cũng nhanh chóng báo cáo cho Thịnh Vân Hạo.
“Thưa cậu chủ, cô Vy đã mời một vị khách đến nhà? Có cần tôi đuổi đi không?” Quản gia cầm điện thoại báo cáo cho Thịnh Vân Hạo một cách quy củ.
Thịnh Vân Hạo cau mày khi nghe điều này, trầm giọng hỏi lại.
“Đối phương là ai?”
“Cô ấy nói mình là cô chủ của tập đoàn nhà họ Lâm.
” Quản gia thành thật trả lời.
Dường như Thịnh Vân Hạo thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên cô ấy vẫn rất thông minh, biết bản thân không thể ra ngoài cho nên mời người đến nhà.
Nhưng mà Tô Tuyết Vy vẫn luôn ở trong nhà cũng lâu rồi, xem ra cũng cảm thấy nhàm chán, Thịnh Vân Hạo nghĩ như vậy bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng.
“Thôi được rồi, ông chỉ cần tiếp đãi cô ấy thật tốt là được.
” Thịnh Vân Hạo vừa nói xong thì lập tức cúp máy.
Nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ kính, ánh mắt của Thịnh Vân Hạo lúc sáng lúc tối khiến người ta không thể nhìn thấu.
Sự xuất hiện của Lâm Tịch Tuyết không khác gì việc để Tô Tuyết Vy cảm thấy rằng bản thân cô vẫn còn sống, kể từ khi cô bị Thịnh Vân Hạo giam cầm ở đây thì cô cũng chưa đi ra ngoài lần nào nữa.
“Tuyết Vy, hóa ra cậu đang ở đây, tớ còn tưởng rằng cậu! ” Lâm Tịch Tuyết nhiệt tình nắm lấy tay Tô Tuyết Vy, nói chuyện được nửa chừng thì đột nhiên dừng lại.
Tô Tuyết Vy cười cười, không thèm để ý nói: “Tưởng tớ vẫn còn ở nhà họ Tô có đúng không?”
Thật ra kể từ khi Tô Tuyết Vy quyết định rời khỏi nhà họ Tô thì cô không hề có ý định quay trở lại.
Bây giờ làm sao cô có thể sống ở nơi đó được.
Lâm Tịch Tuyết là một cô gái tốt bụng, lớn lên lại xinh đẹp đáng yêu.
Chỉ là Tô Tuyết Vy có cảm giác mình và cô ấy luôn là người ở hai thế giới.
“Tuyết Vy, cậu mời tớ đến làm khách, có phải có việc muốn nói với tớ không?” Lâm Tịch Tuyết lôi kéo Tô Tuyết Vy ngồi trên ghế ở ngoài ban công, cười hỏi.
Tô Tuyết Vy hơi bất ngờ, không ngờ Lâm Tịch Tuyết lại có thể nhìn ra suy nghĩ của cô, hóa ra thời gian bốn năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều.
“Đúng là có thật, nhưng mà Tịch Tuyết, nếu như cậu không muốn nói thì tớ cũng không ép buộc cậu.
”
Thật ta Tô Tuyết Vy tìm Lâm Tịch Tuyết tới là vì muốn hỏi trong thời gian bốn năm này đã xảy ra những chuyện gì, nếu như cô muốn tìm ra sự thật thì cô nhất định phải biết chuyện gì đã xảy ra giữa Thịnh Vân Hạo và Tô Minh Nguyệt.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Tịch Tuyết hiện lên vẻ khó xử.
“Cậu muốn biết chắc là chuyện của Thịnh Vân Hạo nhỉ, thực ra tớ cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết năm đó cậu bỗng dưng bỏ đi mất tăm, thời gian đó Thịnh Vân Hạo gần như biến thành một người hoàn toàn khác, ai cũng sợ anh ấy hết.
”
Thật sao?
Cô chưa bao giờ nghe nói, cũng không hề biết, khó trách cô lại cảm thấy tính tình của Thịnh Vân Hạo bây giờ hoàn toàn khác một trời một vực so với bốn năm trước, trước đây anh ấy từng là một người rất dịu dàng và ân cần.
Mặc dù anh cũng hống hách, nhưng lại không giống như bây giờ, toàn thân đều tràn đầy thù hận.
Mà tất cả những chuyện này đều là lỗi của cô, là cô đã khiến Thịnh Vân Hạo trở thành như bây giờ.
Trong lòng Tô Tuyết Vy cảm thấy hơi buồn, nhưng vẫn cười tủm tỉm hỏi: “Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra giữa Tô Minh Nguyệt và Thịnh Vân Hạo không?”
Lâm Tịch Tuyết nghe cô nói vậy thì cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu được nên hỏi.
“Tô Minh Nguyệt? Cô ấy không phải là chị gái của cậu sao?”
Tô Tuyết Vy cười nhạo một tiếng.
“Chị gái sao? Từ nhỏ đến giờ cô ta chưa bao giờ xem tớ là em gái.
”.