Mục lục
VỢ YÊU EM PHẢI LÀ CỦA TÔI!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí dường như ngưng động lại, bầu không khí quả thật có chút kỳ quái, trợ lý của Thịnh Vân Hạo cũng kinh ngạc mở miệng, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy có người dám tát chủ tịch, hơn nữa còn là một cô gái.

Sự tức giận trong mắt Thịnh Vân Hạo mãnh liệt hơn bao giờ hết, dường như có chút không thể tin được, hung dữ nhìn Tô Tuyết Vy.

“Tôi… lời anh nói tôi không hiểu một chút nào cả, nếu muốn tôi hiến máu thì lấy tôi.

” Tô Tuyết Vy cũng có chút hoảng loạn, cô cũng không biết vì sao vừa nãy mình lại tát Thịnh Vân Hạo.

Cô cảm thấy mình có chút kích động, nhưng cô không hề cảm thấy hối hận khi đã sinh ra, tại sao cô lại bị anh sỉ nhục như vậy.

“Đứng lại.

” Thịnh Vân Hạo tức giận túm Tô Tuyết Vy đang muốn chuồn đi lại.


“Cô dám đánh tôi? Tô Tuyết Vy cô thật là giỏi mà, cô thật sự nghĩ rằng tôi không còn cách nào khác sao?” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói.

“Tôi biết anh có rất nhiều cách khiến tôi khuất phục, nhưng tôi chỉ có một cái mạng này, nếu như anh thật sự vô cùng hận tôi, vậy anh giết tôi là được, nhưng thật sự sỉ nhục tôi còn đau đớn hơn giết tôi sao?”
Tô Tuyết Vy biết trận hỏa hoạn năm đó vì cô nên mới xảy ra, nhưng cô cũng mắc bẫy của Tô Minh Nguyệt, bây giờ Thịnh Vân Hạo hận cô như vậy, vậy cô nên hận ai đây?
Nên hận Tô Minh Nguyệt sao? Hay là Mạnh Tú Cầm?
Nhưng nếu không phải cô kiên quyết làm mọi thứ theo cách của mình thì mọi chuyện cũng không phát triển thành như bây giờ.

Cho nên cô nên hận nhất chính là mình.

“Tôi khinh thường mạng sống của cô, nhưng lẽ nào cô không quan tâm đến đứa trẻ nằm trên giường bệnh kia sao? Hiến máu cho Minh Nguyệt là lối thoát duy nhất của cô.

” Thịnh Vân Hạo lạnh giọng khiển trách.

Tô Tuyết Vy đột nhiên cười khổ.

“Như anh muốn, Thần Vũ đã không thể sống lâu được nữa.

Thay vì để nó đau khổ như vậy, tốt hơn hết tôi nên chết cũng với nó.


Đúng, cô đang đánh cược, lấy mạng sống của mình và của Thần ra đánh cược, đánh cược rằng trong lòng Thịnh Vân Hạo vẫn còn duy trì lòng tốt và sự bao dung với cô.

Quả nhiên khi Thịnh Vân Hạo nhìn thấy dáng vẻ không còn tiếc nuối gì của Tô Tuyết Vy, anh lập tức buông tay cô ra.

“Tô Tuyết Vy, cô! ” Thịnh Vân Hạo khó chịu như hóc xương trong cổ họng vậy.


“Cho nên, bây giờ tôi không sợ cái gì cả, muốn tôi cứu Tô Minh Nguyệt, trừ khi anh lấy tôi, nếu anh nghĩ kỹ rồi thì đến tìm tôi.

” Tô Tuyết Vy nói xong thì không thèm quay đầu bước vào phòng bệnh.

Nước mắt vô thức rơi xuống, giống như trái tim cô cho dù bị chà đạp thế nào cũng thấy đau, cho dù biết đã sớm biết Thịnh Vân Hạo không còn yêu cô nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng khi Thịnh Vân Hạo một lòng muốn cứu Tô Minh Nguyệt.

Thần là con của anh, nhưng cô không thể nói ra được, nếu như, nếu như cô thật sự không còn cách nào để cứu Thần Vũ, cô cũng muốn Thần Vũ danh chính ngôn thuận gọi anh là ba.

Mặc dù Thần Vũ không nói, nhưng cô biết bé rất muốn có ba, nhưng cô không thể cho bé được.

Nghĩ đến đây, nước mắt cô không kìm được mà càng chảy càng nhiều.

Đột nhiên cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, dáng vẻ độc đoán của Thịnh Vân Hạo đứng ngoài cửa, Tô Tuyết Vy lập tức lau sạch nước mắt, quay người lại nở nụ cười thật tươi.

“Thế nào, anh Hạo suy nghĩ kỹ rồi sao? Muốn lấy tôi sao?”
“Cô thiếu đàn ông như vậy sao? Hay là người đàn ông kia không thể thỏa mãn được cô?” Thịnh Vân Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ chán ghét.

“Nếu như anh đến để sỉ nhục tôi, vậy chúc mừng anh, anh đã đạt được mục đích rồi, anh có thể đi được rồi.


” Tô Tuyết Vy nói xong muốn đóng cửa lại.

Nhưng Thịnh Vân Hạo lại giữ cửa lại.

“Lần cuối cùng tôi nói cho cô biết, thành thật hiến máu cho Minh Nguyệt, nếu không cô tự gánh lấy hậu quả.

” Thịnh Vân Hạo lạnh mặt uy hiếp.

“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, muốn tôi hiến máu, nhất định phải lấy tôi.

” Tô Tuyết Vy nghiêm túc nói từng câu từng chữ một.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK