Hai người đều không mở miệng trước, giọng điệu chất vấn của Tiêu Châu vừa rồi khiến Chu Hạo Thanh không thoải mái, nhưng anh ta đối với chuyện từ hôn này lại không có biện pháp gì.
Chuyện này là lỗi của anh ta, nhìn vào cà phê trong chén bỗng nhiên Chu Hạo Thanh cảm thấy vây quanh anh là các loại tội ác, anh ta nhớ tới mình đối xử với Lục Đan Bạch như thế thật sự là hơi quá đáng.
Tiêu Châu không mở miệng trước, chuyện tình cảm không ai có thể nói trước được điều gì, cô ấy liền thở dài bưng cốc cà phê lên uống một hơi hết luôn, hỏi: "Lý do anh từ hôn là vì anh thích Tô Tuyết Vy phải không?"
"Phải.
" Chu Hạo Thanh không có phản bác mà còn thản nhiên thừa nhận.
Tiêu Châu biết hỏi như vậy không tốt lắm, nhưng mà cô ấy lại không nhịn được muốn hỏi tới, vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô ấy làm cho Chu Hạo Thanh cảm giác không được tự nhiên, anh ta liền mở miệng hỏi trước: "Cô muốn hỏi cái gì?"
"Tại sao Đan Bạch lại đồng ý với anh?" Tiêu Châu không tin người chú kia của mình sẽ để Chu Hạo Thanh rời đi.
Chu Hạo Thanh đem toàn bộ sự việc nói cho Tiêu Châu, chuyện này chính là Lục Đan Bạch giúp đỡ Tô Tuyết Vy, anh ta không giấu diếm chuyện gì mà nói hết với Tiêu Châu.
Sau khi Tiêu Châu nghe xong đối với người đàn ông trước mặt này lại có cái nhìn khác, nhưng mà ở đời có một số việc không thể không làm, bất đắc dĩ mới phải làm.
Cô ấy mệt mỏi day day trán, nhắm mặt lại rồi lại lập tức mở ra nói: "Vậy còn anh, tiếp theo anh định làm gì? Đoạt lại Tô Tuyết Vy sao?"
Chu Hạo Thanh lắc đầu, anh ta lại không có ý nghĩ như vậy, anh ta mở miệng nói: "Bên kia còn có dì của Thịnh Vân Hạo, chẳng cần tôi đoạt lại hay động tay vào.
”
Đương nhiên Tiêu Châu biết Trình Thiên Na là loại người gì, chính là cảm thấy rất nguy, nhưng mà cũng không phải chuyện của cô ấy không phải sao? Cô ta lấy tiền từ trong ví ra đặt trước cốc cà phê rồi nói: “Anh tự chăm sóc bản thân cho tốt, tôi đi đây.
”
Cô ấy đứng ở bên cạnh bàn một lúc rồi nói: “Đan Bạch là một cô gái tốt, anh hãy suy nghĩ cẩn thận lại đi.
”
Nói xong cô ấy liền đi ra khỏi cửa quán cà phê thậm chí còn không quay đầu nhìn lại.
Chu Hạo Thanh ngồi một lúc, giống như là đã hạ được quyết tâm đứng dậy đi ra cửa.
Chuông cửa quán cà phê bị lay động kêu kính cong một tiếng.
Trong căn phòng nhỏ hẻo lánh ở Dung Châu
Mạnh Tú Cầm đau đầu nhíu mày, nghe âm thanh từ bên kia đầu điện thoại truyền đến.
Trong lòng thầm mắng, Tô Tuyết Vy sao còn chết đi?
"Tôi cho anh một cơ hội nữa, giết chết Tô Tuyết Vy cho tôi, nếu lần này anh còn làm không xong, tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận.
" Mạnh Tú Cầm buông tay, ánh mắt độc ác.
Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến câu trả lời khiến cho bà ta kinh ngạc: "Bà chủ, Tô Tuyết Vy đã được Thịnh Vân Hạo đưa đi rồi, bọn họ đang trên đường trở về thành phố Dung Châu.
"
"Cái gì?"
Có đánh chết Mạnh Tú Cầm thì bà ta cũng không ngờ được Thịnh Vân Hạo sẽ đến Lâm Châu tìm Tô Tuyết Vy.
Lại càng không thể ngờ Thịnh Vân Hạo lại đưa Tô Tuyết Vy trở về Dung Châu luôn, nếu để Thịnh Vân Hạo biết chuyện này là do bà ta làm thì ngày tháng tốt lành của bà ta cũng không còn lâu nữa
"Là sự thật thưa bà chủ, hôm nay chúng tôi còn đến đó, thấy Thịnh Vân Hạo ở trong bệnh viện nắm tay Tô Tuyết Vy mà Chu Hạo Thanh cũng ở đó.
" Âm thanh đứt quãng ở đầu bên kia điện truyền đến.
Mạnh Tú Cầm mắng thầm vài câu, nhanh chóng cúp điện thoại, vẻ mặt không tốt nhìn Lâm Thâm ở phía đối diện, môi hé ra mím lại, nói: “Tô Tuyết Vy không chết.
”
Lâm Thâm cười lạnh một tiếng, gác hai chân lên, giọng điệu cao ngạo nói: “Mạnh Tú Cầm, bà nói xem tôi nên nói gì với bà đây? Hành sự bất cẩn là cố ý để cho người khác biết chuyện này là do chúng ta làm sao?”
Đôi mắt Mạnh Tú Cầm hiện lên vẻ mất tự nhiên, lập tức nói thêm: “Cô ta đã trở lại, tôi sẽ khiến cô ta phải chết, loại người đê tiện như vậy không nên để cô ta sống ở trên đời này.
”
Lâm Thâm buông hai chân xuống, đứng dậy đi ra cửa phòng, không cho bà ta một ánh mắt nào nói: “Hy vọng bà không khiến tôi thất vọng nữa.
”
Đám người vừa rời khỏi, Mạnh Tú Cầm tức giận gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất, mắng thầm mấy câu, trong lòng hận Tô Tuyết Vy vô cùng, ước gì cô đi chết đi, trong đôi mắt toàn vẻ ác độc.
Sắc trời dần dần tối lại, xe vẫn chậm rãi chạy trên đường.
Vốn là chỉ cần một buổi chiều có thể đến nơi nhưng Thịnh Vân Hạo lo lắng cho vết thương của Tô Tuyết Vy nên tận đến rạng sáng mới chậm rãi tiến vào Dung Châu.
Tô Tuyết Vy từ từ mở to mắt, đập vào mắt là cảnh vật quen thuộc, cảnh đêm đã lâu cô không thấy, phía trước chính là nói ngày xưa cô tỏ tình, trong lòng đau đớn, rốt cuộc không thể trở lại được nữa rồi hạnh phúc mà cô mong ước ở bốn năm trước đã bị vỡ nát rồi.
Khi xe đi ngang qua bờ sông liền giảm tốc độ, không chỉ Tô Tuyết Vy đang suy nghĩ mà Thịnh Vân Hạo cũng đang nghĩ xem trong chuyện bốn năm trước ai đúng ai sai.
Một lúc sau, xe chạy vào hướng biệt thự ven biển, quản gia cung kính đứng ở cửa nghênh đón, gọi người tới đem đồ đạc trong xe xuống rồi đi vào trong nhà.
Thịnh Vân Hạo mở cửa xe bên ghế phó lái, bế Tô Tuyết Vy từ trong xe ra ngoài cũng không quan tâm tới động tác giãy dụa của Tô Tuyết Vy mà mạnh mẽ ôm người tới phòng ngủ, Tô Thần Vũ được Quy Ngọc Quỳnh mang đi.
Bên này Thịnh Vân Hạo đã sắp xếp từ sớm, trong lúc Tô Tuyết Vy và Tô Thần Vũ ngủ anh liền gọi điện sắp xếp việc này.
Tô Tuyết Vy bị anh đặt ở trên giường, anh nhẹ nhàng nói: "Một lát là có thể ăn cơm rồi, em đi thay quần áo trước đi.
"
Trong xương cốt của Thịnh Vân Hạo vẫn mang vẻ cao ngạo lạnh lùng chỉ khi đối mặt với Tô Tuyết Vy anh mới hạ thấp mình như thế, một Thịnh Vân Hạo dịu dàng như vậy chưa ai từng thấy.
Tô Tuyết Vy quay mặt qua chỗ khác không muốn phản ứng lại với Thịnh Vân Hạo, cô lập tức lấy quần áo ra, nhìn thoáng qua anh, đem anh đẩy ra ngoài cửa.
Thịnh Vân Hạo nhìn thấy quản gia cầm điện thoại với bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, anh liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
“Bà chủ nói nếu cậu để cho cô Tuyết Vy ở trong nhà thì bà ấy sẽ đuổi cô ấy đi.
” Quản gia khúm núm nói.
Thịnh Vân Hạo càng ngày càng không thể hiểu nổi dì mình: “Ông chuyển lời cho dì tôi, chuyện này tôi có chừng mực không cần bà ấy quan tâm.
”
"Tôi biết rồi cậu chủ.
" Quản gia cầm lấy điện thoại đi xuống lầu.
Thở ra một hơi thật sâu, hiện tại Thịnh Vân Hạo cảm giác như bị một mũi dao đâm từ trên xuống nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống, tan xương nát thịt không bao giờ hồi phục lại được.
Từng lời nói và hành động của Trình Thiên Na đều khiến cho Thịnh Vân Hạo không thể hiểu được, trước đây Trình Thiên Na không phải là người như thế, rốt cuộc là có ai đã nói gì với bà ta? Hay là chính Trình Thiên Na đã phát hiện ra cái gì?
Cạch! Cửa được Tô Tuyết Vy mở ra, cô chậm rãi đi từ bên trong ra, tuy rằng bị bệnh nhưng vẫn không ngăn được vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp yếu đuối.
Thịnh Vân Hạo nắm lấy tay cô chậm rãi đi vào sảnh lớn, đồ ăn đã được bày sẵn ở trên bàn, Tô Thần Vũ được Quy Ngọc Quỳnh mang ra từ phòng bế ngồi xuống, hai người cũng ngồi xuống.
Ban đêm ở Dung Châu vẫn yên tĩnh như trước.
.