Tô Thần Vũ vui vẻ nhảy xuống giường xuống kéo tay của Thịnh Vân Hạo.
Thằng bé kéo tay anh từ ngoài cửa đi vào ngồi bên cạnh Tô Tuyết Vy.
Nụ cười trên mặt thằng bé không hề ngừng lại.
Giây phút Tô Tuyết Vy nhìn thấy Thịnh Vân Hạo, vẻ bình tĩnh trên mặt nhanh chóng biến thành sự kinh tởm, thâm chí còn có cả nỗi thù hận và khinh miệt.
Bàn tay đang cầm tờ chi phiếu của cô bỗng siết chặt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Tô Tuyết Vy, trong tay cô đang cầm chặt thứ gì đó, Thịnh Vân Hạo cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Những thứ đó anh vứt lên người cô vẫn còn ít hay sao?
Bây giờ bàn tay của cô lại siết lại, Thịnh Vân Hạo chỉ cảm thấy nực cười.
Những thứ đó trong mắt anh chỉ là giấy nhưng đôi với Tô Tuyết Vy thì lại là một sự sỉ nhục.
Tiêu Châu không biết nói gì, cô đành ngồi im lặng bên cạnh nhìn hai người.
Trong chốc lát không khí trong căn phòng trở nên rất tĩnh lặng.
Yên tĩnh giống như sự yên tĩnh trước một cơn bão, không ai có thể biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
“Chú, chú đi đâu vậy? Cháu còn tưởng là chú không tới.” Tô Thần Vũ không hề cảm thấy có gì đó không đúng, cậu bé chỉ thấy gặp được Thịnh Vân Hạo là một chuyện rất vui.
“Lúc trước chú còn có việc.”
Lý do của Thịnh Vân Hạo dường như rất chặt chẽ mà cũng dường như rất mông lung.
Nhưng Tô Thiên Vũ không hề nghi ngờ anh, chính điều đó lại khiến anh cảm thấy không tên vì như vậy là anh đang lừa gạt thằng bé.
Tô Tuyết Vy muốn Thịnh Vân Hạo đi nhưng Tô Thiên Vũ cứ bám lấy anh.
Cô không tìm được cơ hội để nói được một câu, thậm chí nói xen ngang vào cũng khó nên cô đành ngồi ngoài nhìn hai người nói chuyện với nhau.
Thịnh Vân Hạo muốn giải thích với Tô Tuyết Vy nhưng Tô Thần Vũ cũng có mặt ở đây.
Anh không thể giải thích mọi chuyện trước mặt thằng bé, anh không thể để thằng bé thấy ba của nó lại là một người chỉ biết dùng tiền để mua mọi thứ.
Tiêu Châu dường như cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng hai người.
Cô bất lực lên tiếng: “Tô Thần Vũ!”
“Có chuyện gì vậy cô?” Tô Thần Vũ nhìn Tiêu Châu.
“Cô đói bụng rồi, cháu cùng đi ăn với cô được không?” Nói xong, Tiêu Châu nắm lấy tay của Tô Thần Vũ.
Tô Thần Vũ vừa mới gặp Tô Tuyết Vy và Thịnh Vân Hạo, huống hồ thằng bé còn vừa mới ăn xong nên căn bản không muốn đi.
Tô Thần Vũ chu cái môi nhỏ nói: “Nhưng cháu muốn ở cùng mẹ, cháu không muốn đi đâu cả.”
Thịnh Vân Hạo nói: “Thần Vũ có thể đem một phần về giúp chú được không? Chú vẫn chưa ăn cơm.”
Nghe thấy lời đề nghị của Thịnh Vân Hạo, Tô Thần Vũ lập tức xuống giường, kéo tay Tiêu Châu, hai người cùng đi ra khỏi phòng.
Căn phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ai cũng không chịu mở lời trước, Tô Tuyết Vy chỉ còn cách viết xuống sổ một đoạn lời nói.
Nếu như cô có thể nói chuyện, cô nhất định không ở đây lãng phí thời gian với Thịnh Vân Hạo.
“Anh đi đi, đừng xuất hiện ở đây nữa.
Anh hãy biến mất cùng tờ chi phiếu này đi.”
Viết xong, cô nhanh chóng đưa quyển sổ đến trước mặt Thịnh Vân Hạo rồi nhét tờ chi phiếu trong tay vào luôn tay anh.
Cô không thể chịu đựng được việc cùng Thịnh Vân Hạo ở chung một chỗ nữa.
Đọc xong câu đó, tâm trạng của Thịnh Vân Hạo như rơi xuống vực sâu, anh cần phải giải thích.
“Không phải vậy đâu, Tuyết Vy.
Dì của anh, bà ấy không hiểu em, anh sẽ nói rõ ràng với dì ấy.
Anh đừng rời xa anh được không?”
Thịnh Vân Hạo không nhận lại tờ chi phiếu, để mặc nó rơi trên đất.
Tô Tuyết Vy rời giường, nhặt lại tờ chi phiếu đó nhét vào tay Thịnh Vân Hạo.
Cô không muốn nhìn thấy Thịnh Vân Hạo nữa, cô vội vàng viết một câu nữa.
“Dì của anh dùng tờ chi phiếu này bảo tôi cút đi, bây giờ tôi cũng dùng nó để bảo anh cút đi.
Anh hài lòng chưa?”
“Tuyết Vy, dì của anh không có ý đó đâu.”
Tô Tuyết Vy không thể nghe Thịnh Vân Hạo nói thêm một câu, một chữ nào nữa.
Câu nào câu nấy của anh ta đều là giải thích cho dì của anh ta.
Sao anh ta không nghĩ đến tâm trạng cô khi cô phải nghe những lời như thế?
Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt trong hốc mắt, rồi đưa tay chỉ ra cửa và nhìn Thịnh Vân Hạo.
Cô nhìn Thịnh Vân Hạo và làm khẩu hình miệng: “Cút!”
Đến bây giờ Thịnh Vân Hạo vẫn không hiểu được, thứ Tô Tuyết Vy cần không phải là tiền, cô không cần gì cả.
Nếu như Thịnh Vân Hạo có thể cho cô một chút cảm giác an toàn sớm hơn thì mọi chuyện cũng không phát triển đến mức độ như hiện giờ.
Bây giờ cô đã nghĩ thông suốt hết tất cả mọi chuyện.
Cô tuyệt đối sẽ không để Thịnh Vân Hạo đến giày vò cô một lần nữa, cô sẽ không liên quan gì tới những chuyện của nhà họ Trình nữa.
Cô sẽ sống tốt cuộc sống của mình, cuộc sống không có Thịnh Vân Hạo.
Thịnh Vân Hạo không hề cảm thấy vui, anh cầm lấy tay Tô Tuyết Vy và lại nói một lần nữa: “Tuyết Vy, anh thật sự không biết chuyện dì anh đến, anh cũng không biết bà ấy lại làm vậy với em.”
Tô Tuyết Vy rút tay ra, khóe miệng cô nở một nụ cười trào phúng rồi cô viết xuống quyển sổ.
“Đúng, anh không biết, nếu như anh biết thì thế nào chứ? Anh sẽ từ bỏ để ở bên cạnh tôi sao? Anh sẽ vì tôi mà chống lại dì anh sao?”
Những câu chữ đó như đâm thẳng vào trái tim của Thịnh Vân Hạo, những chuyện này anh thật sự không làm được.
Trình Thiên Na là người nuôi anh lớn, anh thật sự không làm được những chuyện như thế.
Tô Tuyết Vy ghét Trình Thiên Na không phải vì bà ta là dì của Thịnh Vân Hạo mà cách nói chuyện không hề khách sáo của bà ta giống hệt với Mạnh Tú Cầm.
Hai người bọn họ đều ch mình đứng ở trên cao, không coi ai ra gì.
Thịnh Vân Hạo vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, anh thử lại một lần nữa, hy vọng có thể níu kéo được Tô Tuyết Vy.
Anh nhìn khuôn mặt xanh xao của cô, đến cuối cùng vẫn không nói ra được.
Thịnh Vân Hạo nghe theo lời cô, nếu như anh muốn ở bên cạnh cô một lần nữa thì phải từ từ giải quyết những chuyện này.
Vừa ra đến cửa, anh đã nghe thấy tiếng đổ vỡ phía sau lưng.
Thịnh Vân Hạo hoang mang, anh vội vàng xoay người lại đã thấy cô ngã ra giường, khóe miệng còn dính máu.
Anh nhan chóng bước tới đỡ cô dậy.
“Tuyết Vy, em làm sao vậy?”
Lúc Thịnh Vân Hạo quay người đi, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Ngay sau đó cô muốn nôn ra nhưng vì vết thương ở cổ vẫn chưa khỏi nên cứ dày vò cô như vậy.
Tô Tuyết Vy lau vết máu ở khóe miệng đi, cô đẩy cánh tay của Thịnh Vân Hạo ra, cố gắng đứng dậy.
Chưa đầy hai giây sau, cảm giác buồn nôn lại dâng lên, cô tập tễnh chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Thịnh Vân Hạo không biết cô bị làm sao, lập tức chạy đến nhà vệ sinh gọi lớn: “Tuyết Vy, em đừng dọa anh.”
Nghe âm thanh từ bên trong vọng ra, Thịnh Vân Hạo lo lắng cho cổ họng của cô, lại không biết lại xảy ra chuyện này nên vội vàng gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ nghe anh miêu tả tình hình xong thì giật mình hốt hoảng, vội vã cùng theo anh đi tới phòng bệnh.
Hai người tới nơi đã nhìn thấy cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, cô đang yếu ớt ngồi dựa vào cánh cửa nhìn bọn họ, khóe miệng cô vẫn còn dính máu.
Bác sĩ thấy tình hình cô như vậy xem vết thương cho cô thì không thấy có gì dị thường.
Bác sĩ nhìn Thịnh Vân Hạo bất ngờ rồi nói: “Lần sau miêu tả tình hình thì phải nói rõ ràng ra một chút.
Cô ấy đang bị nghén, là hiện tượng bình thường khi có thai, sau ba tháng sẽ hết.
Cổ cô ấy chịu ảnh hưởng, vết thương hồi phục rất chậm.
Tóm lại, giai đoạn này cậu phải chăm sóc cô ấy cho thật tốt, không được đi đâu cả.”
Cả hai người đều ngây ra, lúc cô mang thai Tô Thần Vũ chưa từng xảy ra chuyện này, vừa nãy cô còn tưởng mình ăn nhầm gì đó.
Còn Thịnh Vân Hạo hoàn toàn không biết về chuyện nghén lúc mang thai..