Những lời đêm qua Thịnh Vân Hạo nói, cô ghi tạc trong lòng.
“Ra đây đi, chúng ta về nhà thôi.”
Rốt cuộc cô cũng không cần ở lại bệnh viện, cũng sẽ không bị những người phụ nữ kia đến phá rối, cô nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm thì đầu óc liền trống rỗng.
Tô Thần Vũ và Quy Ngọc Quỳnh ngủ thiếp ở bên cạnh, Tô Tuyết Vy từ từ bước xuống giường, ngơ ngẩn nhìn tấm lót gạch rồi nở nụ cười.
Thịnh Vân Hạo đến bệnh viện đúng giờ, Tô Tuyết Vy nhìn cảnh cửa phòng, nở nụ cười tươi như hoa, Thịnh Vân Hạo thầm nghĩ, đã bao lâu rồi chưa từng thấy cô cười tươi đến vậy? Anh không biết.
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, chẳng ai nói câu nào.
Tô Tuyết Vy đi về phía anh, Thịnh Vân Hạo cũng đi lên trước nắm tay cô rồi rời khỏi phòng bệnh.
Đợi Quy Ngọc Quỳnh tỉnh dậy mới phát hiện Tô Tuyết Vy không có ở đây, cô ấy hoảng loạn, sợ quấy rầy đến Tô Thần Vũ bèn rón rén bước xuống giường đi tìm người.
Cho đến khi cô ấy ra ngoài thì trông thấy hai người đang đứng ở cửa.
Cô ấy vội gọi Tô Tuyết Vy và Thịnh Vân Hạo: “Chủ tịch.”
“Ừm.
Mau thu dọn đồ đạc rồi xuất viện.” Thịnh Vân Hạo bình tĩnh nói.
Chẳng mấy chốc, Quy Ngọc Quỳnh đã dọn xong mọi thứ, Tô Thần Vũ vẫn chưa tỉnh dậy.
Thịnh Vân Hạo dịu dàng ôm cậu bé, nắm tay Tô Tuyết Vy đi khỏi bệnh viện, tất cả chạy thẳng về biệt thự Hải Lâm.
Trình Thiên Na hoàn toàn không biết chuyện này, bà ta vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để giải quyết Tô Tuyết Vy, bà ta ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vuốt cái trán đau nhức.
Nghĩ đến những gì Trì Linh Ngọc đã làm ở bệnh viện vào ngày hôm qua, đúng là đồ ngu, bà ta muốn đi tìm Trì Linh Ngọc tính sổ.
Mới vừa ra tới cửa đã nhìn thấy Thịnh Vân Hạo lái xe trở về, ngồi trong xe chính là Tô Tuyết Vy và Tô Thần Vũ, cả người bà ta giận run, quay vào trong ngồi.
Trì Linh Ngọc vừa gây rắc rối lớn cho bà ta, hiện tại Thịnh Vân Hạo lại trả đủ chuyện cho mình, tim đập bất thường, bà ta cảm thấy mình sắp nhập viện mất.
Thịnh Vân Hạo dẫn hai người vào phòng, người giúp việc cất đồ trong cốp xe.
Tô Tuyết Vy dắt Tô Thần Vũ, từ sau chuyện lần trước, Tô Tuyết Vy bắt đầu hận Trình Thiên Na, tại sao có thể ra tay với một đứa trẻ nhỏ như Tô Thần Vũ vậy.
Nhìn bà người đi vào, sắc mặt Trình Thiên Na trở nên khó coi.
Đặc biệt là lúc nhìn gương mặt của Tô Thần Vũ, trong đôi mắt chỉ toàn là sự độc ác.
Cảm nhận ánh mắt đáng sợ của Trình Thiên Na, Tô Thần Vũ rụt cổ lại, cậu bé sợ con người này.
Lần trước, khuôn mặt bị đánh vẫn còn hơi đau, Thịnh Vân Hạo trông thấy liền đẩy cậu bé ra sau lưng mình.
Giọng nói quái gở của Trình Thiên Na vang lên: “Ồ, sao lại quay về rồi? Do tôi đánh chưa đủ ư?”
Sắc mặt của Tô Tuyết Vy khó coi, những lời của Trình Thiên Na và Mạnh Tú Cầm rất khó nghe, nó làm cô không thoải mái thậm chí khiến cô nhớ đến khoảng thời gian ở nhà họ Tô.
Thịnh Vân Hạo nheo mắt, sắc mặt dọa người: “Tôi dẫn bọn họ đấy, bây giờ cái nhà này do tôi làm chủ.”
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, giọng nói của Trình Thiên Na trở nên bén nhọn: “Ý của con là sao hả? Đừng quên, là dì đưa cho con ngôi nhà này, con cũng do một tay dì nuôi lớn!”
Trình Thiên Na giận run người, Thịnh Vân Hạo vứt mặt mũi bà ta trước mặt mọi người, chẳng khác nào tát bà ta một cái đau điếng.
Thịnh Vân Hạo hừ một tiếng, trong mắt chỉ là khinh thường: “Vậy tôi nên cảm ơn dì chăng? Khi còn bé, dì đã làm những gì nhỉ.
Trình Thiên Na à, dì dựa vào cái gì dám nói mình nuôi tôi khôn lớn.”
Những lời không chỉ khiến Trình Thiên Na mà còn làm Tô Tuyết Vy ngạc nhiên, đây là ý gì? Chẳng lẽ khi xưa, Trình Thiên Na đã làm chuyện tày trời gì với Thịnh Vân Hạo sao?
Trình Thiên Na trợn mắt nhìn, Thịnh Vân Hạo nói rằng mình biết rõ những gì bà ta làm, tại sao anh lại biết chứ.
Nhìn Trình Thiên Na đổi sắc mặt, trong mắt Thịnh Vân Hạo là nỗi hận, anh cười khinh nói; “Này Trình Thiên Na, dì nghĩ bản thân che giấu tốt lắm sao? Thật đáng tiếc, tôi biết không ít hơn dì dâu.”
Nghe vậy, Trình Thiên Na hỏi: “Con đã biết cái gì hả?”
Bà ta không tin Thịnh Vân Hạo có thể biết những điều này, rõ ràng bà ta giấu rất kĩ.
Chỉ có Lâm Gia Thần biết rõ, nếu không phải Lâm Gia Thần vậy thì ai nói cho anh nghe.
“Trình Thiên Na à, gieo gió gặt bão.”
Dứt lời, Thịnh Vân Hạo dẫn hai mẹ con đi lên lầu, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Trình Thiên Na lấy một lần.
Trình Thiên Na trợn mắt, hai tay chống bàn, bà ta cảm nhận được cơ thể run lẩy bẩy thậm chí là nỗi khiếp sợ, bà ta thay đổi ý định quyết đi tìm Lâm Gia Thần.
Chuyện của Trì Linh Ngọc sẽ giải quyết sau, trước mắt cần phải hỏi rõ Lâm Gia Thần đã xảy ra chuyện gì, nếu là do ông ta nói thì coi như chấm dứt hợp tác.
Xoa dịu tâm trạng, bà ta cầm đồ đi ra ngoài, chạy thẳng tới tập đoàn Minh Hải.
Tập đoàn Minh Hải, văn phòng làm việc cao nhất.
“Nói hết cho Thịnh Vân Hạo?” tập đoàn Minh Hải nhếch miệng cười, lần này ông ta xem xem Trình Thiên Na sẽ chơi thế nào.
Trình Vũ Thanh đứng sát cửa sổ nói: “Nói rồi, nhưng ông chắc là sẽ không sao chứ?”
Mặc dù Trình Vũ Thanh hận Trình Thiên Na nhưng chuyện này khó có thể trả thù, nếu mất cơ hội này thì chắc chắn sẽ phải loại bỏ Trình Thiên Na.
“Không sao đâu, bà ta biết tại sao mà, đã làm vỡ kế hoạch thì phải bị trừ khử.
Còn nữa, có cô ở tập đoàn Thịnh Lâm, tôi không cần lo lắng điều gì.”
Lời nói này của Lâm Gia Thần đã xoa dịu trái tim bất an của cô ta.
Kể từ khi Trình Vũ Thanh về nước, ông ta đã muốn diệt trừ Trình Thiên Na nhưng mãi không có cơ hội.
Bây giờ, cơ hội đã đến, hơn nữa là do bà ta phản bội trước, thế nên đừng trách người khác.
Trình Vũ Thanh “ừ” một tiếng, đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa số, khóe miệng cong lên chứng tỏ tâm trạng đang rất tốt.
Chẳng mấy chốc, cô ta phát hiện người nào đó đã đến, thế là cười giễu nói: “Này Lâm Gia Thần, Trình Thiên Na tới rồi kìa.”
“Thật sao? Vậy để bà ta lên đây, thế này mới có cơ hội ra tay chứ.”
Khóe miệng của Lâm Gia Thần càng ngày càng cong lên thậm chí mang theo sự khát máu và lạnh lùng.
Trình Thiên Na hoàn toàn không biết lần này bà ta một đi không trở lại, ngay cả hơi tàn cũng không còn.
Bây giờ, trong đầu chỉ biết phải điều tra rõ chuyện này.
“Ầm!" Cửa bị xô mạnh, trong mắt Trình Thiên Na toàn là lửa giận, bà ta nhìn chằm chằm Lâm Gia Thần.
“Rốt cuộc ông có ý gì hả Lâm Gia Thần?”.