Mục lục
VỢ YÊU EM PHẢI LÀ CỦA TÔI!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió đêm từ từ thổi đến, Thịnh Vân Hạo và Lục Đan Bạch đang ở trước cửa nhà, không hề có một tiếng trò chuyện nào, nét mặt cả hai đều trông rất khó coi.
“Lục Đan Bạch, giao Tô Thần Vũ cho tôi, tôi có thể cân nhắc buông tha cho nhà họ Lục các người.” Thịnh Vân Hạo đã mất hết kiên nhẫn.
Nghe thấy lời đe dọa cứng nhắc và bất lực này, Lục Đan Bạch không để: "Tổng giám đốc Hạo, không phải ai cũng giống anh dùng tiền để tính toán tất cả."
Nhà họ Lục gần đây quả thực vì quyền lực của Thịnh Vân Hạo mà có xu hướng tụt dốc, nhưng Lục Đan Bạch sẽ không bao giờ để bản thân phải khuất phục chỉ vì điều này.
Hai người vẫn ở cửa lời qua tiếng lại, tiếng nói chuyện đã đánh thức Tô Thần Vũ.
Tô Thần Vũ dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.

Cậu bé tưởng là Tô Tuyết Vy đã trở lại, vội vàng rời giường ra nhìn xem, lại phát hiện Thịnh Vân Hạo đang đứng ở cửa liền hơi sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
Chuyện đã xảy ra trước đây vẫn còn hiện lên sống động, Tô Thần Vũ sợ Thịnh Vân Hạo cũng phải.

Thịnh Vân Hạo bây giờ hoàn toàn không giống với người ba tốt trước kia.
Khoảnh khắc Thịnh Vân Hạo nhìn thấy Tô Thần Vũ, tự nhiên sinh ra cảm giác như bị lừa dối.

Tô Tuyết Vy thực sự phản bội anh, anh nghĩ sự việc trước đây chỉ là do anh suy nghĩ chủ quan, nhưng hiện tại nhìn lại, điều đó có vẻ là sự thật.

Anh làm bộ muốn bước chân qua cửa, Lục Đan Bạch vẫn chặn anh như cũ, không cho anh vào, từ đầu đến cuối giữ vững mục đích của mình, nếu để anh bước vào, Chu Hạo Thanh nhất định sẽ hận cô ấy.
Thịnh Vân Hạo liếc nhìn Lục Đan Bạch đang chặn cửa và nói: "Cô Bạch, cô đã quyết định chống đối tôi phải không?"
Trong ánh mắt đều là ý muốn cảnh cáo, Lục Đan Bạch không phải là một kẻ ngu dốt, tất nhiên cô có thể nhìn ra anh đang nói cái gì, chỉ có điều cô không muốn để Thịnh Vân Hạo cứ đi vào như vậy.
Tô Thần Vũ yếu ớt mở miệng nói: "Ba, ba đến đây làm gì ạ?"
Nghe thấy câu hỏi của Tô Thần Vũ, Thịnh Vân Hạo cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, cảm xúc bị người ta đùa giỡn trong nháy mắt như muốn vỡ òa.
“Thần Vũ theo ba về nhà có được không?” Thịnh Vân Hạo dỗ dành ở cửa.
Anh biết rằng Tô Thần Vũ sẽ không đi cùng mình, nhưng anh vẫn muốn thử một lần, dù sao thì anh cũng là ba của Tô Thần Vũ mà phải không? Nếu cậu bé nói không muốn đi cùng, thì anh chỉ có thể cương quyết đưa người đi thôi.

truyện kiếm hiệp hay
Tô Thần Vũ lắc đầu nói: “Mẹ con còn chưa về, con phải chờ mẹ đã.


Nghe thấy Tô Thần Vũ nhắc tới Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo bất giác nghĩ đến bức ảnh kia, trên đỉnh đầu lập tức tràn ngập lửa giận, mất hết kiên nhẫn.
Đưa tay lấy điện thoại từ trong túi ra giơ trước mặt Lục Đan Bạch, bức ảnh cố định trước mắt Lục Đan Bạch, dáng vẻ thân mật của hai người trong ảnh trong chớp mắt được nhìn thấy rõ ràng.
"Cô Bạch, cô có thể giao Thần Vũ cho tôi không? Nếu cô để Thần Vũ ở cùng với loại phụ nữ này, cô nghĩ tương lai của nó sẽ như thế nào?" Trong giọng nói của Thịnh Vân Hạo mang đầy sự xúc phạm.
Tô Tuyết Vy ở trong mắt anh nghiễm nhiên trở thành loại phụ nữ đó, thậm chí ngay cả tên cũng không muốn nhắc đến.
Lục Đan Bạch ngẩn người, ngạc nhiên nhìn bức ảnh, chợt cảm thấy trong lòng bị rạch một lỗ thủng, thở không ra hơi, cảm giác này so với chết đuối còn khó chịu hơn gấp vạn lần.
Điều mà Thịnh Vân Hạo không ngờ là khi anh nói ra những lời kia, Tô Tuyết Vy đã đứng đằng sau lưng anh, trên môi còn mang theo nụ cười chế giễu.
Thì ra tình yêu của cô lại không đáng nhắc tới như vậy, trong mắt anh, cô là một người phụ nữ có thể làm ra mọi thứ.

Thật là nực cười, bản thân cô lại trở thành trò cười cho người khác xem phải không?
“Thịnh Vân Hạo, tôi sẽ không giao Thần Vũ cho anh, càng không để cho anh biết chân tướng của tất cả mọi chuyện.” Tô Tuyết Vy nói ra từng câu từng chữ.
Thịnh Vân Hạo lúc đó mới quay lại nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc đến nỗi người ta cũng không nghĩ đây là vẻ mặt mà Thịnh Vân Hạo có thể biểu hiện ra, nhưng sự tức giận trong mắt anh chưa hề nguôi ngoai.
Khi Tô Tuyết Vy nghe Thịnh Vân Hạo nói rằng cô là loại phụ nữ như vậy, trái tim cô gần như tan nát, tình cảm bao nhiêu năm trời cũng không sánh được với Trình Vũ Thanh vừa mới đến không lâu.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau ở cửa, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.


Thịnh Vân Hạo thừa nhận hắn ghen tị khi thấy Chu Hạo Thanh có thể ở cùng với Tô Tuyết Vy.
"Chân tướng à? Chân tướng của việc này đang ở ngay trước mắt, là tại cô không muốn nói cho tôi biết! Cũng không muốn đối mặt với nó!" Thịnh Vân Hạo bắt đầu gầm lên giận dữ.
Sự bình tĩnh mà anh vẫn lấy làm tự hào luôn biến mất hoàn toàn trước mặt Tô Tuyết Vy, thậm chí không còn tồn tại nữa.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tô Tuyết Vy, anh đều cảm thấy mình không thể nào bình tĩnh được nữa.
Nghe Thịnh Vân Hạo nói ra những lời này, Tô Tuyết Vy thậm chí cảm thấy hơi bối rối.

Người này suy cho cùng có chuyện gì mà lại tìm đến đây? Cô không muốn đối mặt với sự thật của vấn đề.
“Thịnh Vân Hạo, anh rốt cuộc là vì chuyện gì mà tìm đến đây?” Tô Tuyết Vy lúc này có hơi chóng mặt.
Vừa rồi, khi cô từ bệnh viện trở về, cô đã cảm thấy đầu của mình có vẻ hơi bất ổn, còn có dấu hiệu đau âm ỷ.
Thịnh Vân Hạo cười khẩy vài tiếng, vì chuyện gì à?
Tại sao người phụ nữ này vẫn còn mặt mũi hỏi mình về chuyện này? Điện thoại vẫn cầm chắc trên tay.
Hiện giờ, anh chỉ muốn tự tay lấy bức ảnh kia ra để chất vấn Tô Tuyết Vy, nhưng có vẻ anh lại không muốn, anh đang sợ rằng mình sẽ nghe được câu trả lời không hay.
“Tô Tuyết Vy, cô có biết viết hai chữ liêm sỉ không?” Thịnh Vân Hạo chỉ có thể ném ra một câu như vậy.
Trong thâm tâm anh không muốn làm tổn thương Tô Tuyết Vy, thà đưa ra một câu trả lời mập mờ như vậy còn hơn nói ra những lời tổn thương người ta.
Mà câu nói này đã ghim sâu vào trong lòng Tô Tuyết Vy, không có cách nào gỡ ra, nỗi đau cứ thế lan tràn, thấm sâu vào trong cơ thể, đau đớn đến không thể chịu đựng nổi.
“Thịnh Vân Hạo, anh cút đi!” Tô Tuyết Vy vươn ngón tay run rẩy chỉ vào anh, giọng điệu không ổn định nói.

Sau khi Chu Hạo Thanh đỗ xe xong, trở về nhìn thấy cảnh này, Thịnh Vân Hạo mặt tràn đầy sự căm ghét nhìn Tô Tuyết Vy, giống như cô là thứ gì đó bẩn thỉu.
Nghe thấy Tô Tuyết Vy nói ra câu này, cả người Thịnh Vân Hạo lập tức bùng nổ sự tức giận, Tô Tuyết Vy lại có thể bảo anh cút, anh không dám tin vào mắt mình.
Ngay lập tức anh lạnh lùng nói: "Cô đừng có quá đáng, Tô Tuyết Vy, cô phản bội tôi là sự thật!"
Nước mắt Tô Tuyết Vy sắp trào ra, người này thế mà lại nói mình phản bội anh ta, thật mỉa mai làm sao! Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn vào anh và nói rằng: "Thịnh Vân Hạo, anh đúng là ngu xuẩn, chẳng trách lại bị người ta giở trò xoay vòng vòng như vậy."
Sự tức giận giữa hai người lúc đó gần giống như một cái ngòi nổ, chỉ cần châm lửa sẽ bùng lên, mà Trình Vũ Thanh lại chính là cái ngòi nổ đó.
“Thịnh Vân Hạo, tôi nghe nói Trình Vũ Thanh xảy ra chuyện rồi, anh không phải nên về nhà xem sao à?” Tô Tuyết Vy cố tình nói ra câu này, chẳng qua là để kích động anh.
Ai mà biết được, đôi khi mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy.

Quản gia vừa lúc gọi điện thoại tới, Thịnh Vân Hạo cau mày nhận điện thoại.
“Cậu Hạo, cô Thanh đang trong tình trạng không ổn định và đã được đưa đến bệnh viện.

Cậu có tới một chút xem sao không?” Giọng của quản gia truyền đến tai mọi người.
Sắc mặt của Thịnh Vân Hạo vô cùng khó coi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK