Quản gia nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô ấy thì cũng chỉ có thể đi đến bên cạnh nhẹ giọng động viên: “Cô Đan Bạch, cô cứ an tâm, đừng nôn nóng quá, cậu chủ sẽ không về nhanh đến như vậy đâu.”
Lục Đan Bạch giờ phút này nào có tâm trạng nghe ông ấy động viên nên cũng chỉ thở dài rồi gật đầu cho qua chuyện, sau đó lại quay lại ngồi trên ghế sô pha, thầm cầu nguyện rằng Thịnh Vân Hạo sẽ không về nhà sớm và cả Chu Hạo Thanh cũng đừng phát hiện ra việc cô ấy đưa Tô Tuyết Vy ra ngoài.
Hai mẹ con ở trên lầu vẫn còn đang ôm chặt lấy nhau, Tô Thần Vũ sau nhiều ngày không được gặp mẹ thì giờ đây tủi thân oà khóc nức nở, hai bàn tay nhỏ nhắn vòng qua cổ của Tô Tuyết Vy một hồi lâu cũng không chịu buông ra.
Tô Tuyết Vy nhìn khuôn mặt mới ngày nào còn bầu bĩnh mà nay đã gầy đi một vòng thì trong lòng xót xa không thôi, cô đưa tay ra vuốt ve mặt của cậu rồi nói: “Thần Vũ, gần đây con lại không chịu khó ăn cơm rồi đúng không?”
Tô Thần Vũ khịt mũi, lắc lắc đầu nói: “Mẹ ơi, Thần Vũ rất nhớ mẹ.”.
Truyện Tiên Hiệp
Vừa nghe Tô Thần Vũ nói điều này thì Tô Tuyết Vy hoàn toàn không thể kiềm chế tiếp được nữa, đầu mũi cô cay cay, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, cô nghẹn ngào nói: “Mẹ cũng rất nhớ con.”
Quy Ngọc Quỳnh đứng ở trước cửa nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền ra thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì hòn đá đè nặng trong lòng cô ấy mấy hôm nay cũng được gỡ xuống rồi, cuối cùng thì Tô Thần Vũ cũng chịu cười nói rồi.
Quy Ngọc Quỳnh khẽ khàng bước xuống dưới lầu, nhìn thấy Lục Đan Bạch đang ngồi trong phòng khách thì bước đến, vô cùng cảm kích mỉm cười nói với cô ấy: “Cảm ơn cô, cô Bạch.”
Quản gia đang đứng ở bên cạnh cũng cảm ơn cô ấy, mấy ngày gần đây hai người họ đều vị chuyện của Tô Tuyết Vy mà bận đến tối mày tối mặt, một phần là do Thịnh Vân Hạo thường xuyên nổi trận lôi đình, một phần là vì Tô Thần Vũ nhất quyết không chịu ăn uống gì.
Chỉ riêng hai chuyện này thôi đã đủ làm cho hai người bọn họ phiền hết cả lòng, hôm nay Tô Tuyết Vy đã đến rồi vậy thì Tô Thần Vũ cũng có thể vui vẻ, điều này đã đủ làm cho bọn họ cảm thấy được an ủi phần nào.
Ngược lại Lục Đan Bạch lúc này lại có chút được yêu mến mà sợ hãi, cô ấy ngước mắt nhìn hai người bọn họ chằm chằm rồi vội vàng xua tay nói: “Tôi chỉ là làm theo ý của cô ấy thôi chứ thật ra tôi cũng không giúp được gì hết.”
Kể cả là như vậy thì hai người bọn họ vẫn nên cúi người thể hiện sự biết ơn của bọn họ dành cho Lục Đan Bạch.
Còn Lục Đan Bạch lúc này thì không khỏi có chút ngại ngùng nhìn hai người bọn họ thay nhau cảm ơn cô ấy rối rít.
Thịnh Vân Hạo lúc này vẫn chưa biết ở biệt thự đang xảy ra chuyện gì mà những người ở biệt thự cũng không thể biết được thế mà Thịnh Vân Hạo lại về nhà đúng vào lúc này, sự cố đó khiến cho tất cả mọi người ở nhà đều cảm thấy vô cùng bất an.
Lục Đan Bạch ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ vừa hay chỉ đến năm giờ chiều, tầm giờ này có lẽ Chu Hạo Thanh cũng sắp về đến nhà rồi, nếu cô ấy còn không nhanh chóng đưa Tô Tuyết Vy về nhà thì có lẽ cô ấy cũng sắp không xong với Chu Hạo Thanh mất.
Thế là cô ấy vội vàng chạy lên lầu định bụng thúc giục Tô Tuyết Vy nhanh chóng theo cô ấy về nhà.
Vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy hai người bọn họ đang ôm nhau rất tình cảm, tuy rằng rất không nỡ làm phiền đến hai mẹ con họ nhưng thời gian sắp hết rồi, cô ấy chậm rãi đi đến đó rồi ghé vào tai Tô Tuyết Vy nói nhỏ: “Tuyết Vy, sắp đến giờ rồi.”
Nghe thấy cô ấy nói vậy thì cả người Tô Tuyết Vy liền sững lại, cô thực sự thực sự phải nói lời tạm biệt với Tô Thần Vũ rồi, cô không nỡ rời xa con trai mình nhưng cô cũng không có cách có thể đưa cậu bé rời đi.
Tô Thần Vũ nghe thấy hai người nói chuyện thì hỏi: “Mẹ ơi, sao thế? Hai người phải đi rồi sao?”
Tô Tuyết Vy không nhẫn tâm nhìn thấy Tô Thần Vũ phải buồn, cô chỉ có thể chầm chậm thả tay của cậu ra, kiên quyết quay mặt sang chỗ khác, không trả lời câu hỏi của cậu.
Cô rất muốn đưa Tô Thần Vũ đi nhưng thực sự cô không có năng lực đó, hiện giờ đến chỗ ở của bản thân mà cô cũng phải nhờ cậy Chu Hạo Thanh vậy thì làm sao có thể cho Tô Thần Vũ một cuộc sống tốt đẹp được bây giờ? Hơn nữa có lẽ Tô Thần Vũ cũng không muốn biết thân phận thực sự của mẹ mình lại khiến cho người khác khinh bỉ đến như vậy.
Tô Thần Vũ lại òa khóc, đưa mắt nhìn Tô Tuyết Vy rồi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không cần Thần Vũ nữa rồi phải không?”
Tô Tuyết Vy không kìm được quay lại ôm lấy Tô Thần Vũ vào lòng một lần nữa, cô quyết định sẽ đưa Tô Thần Vũ rời khỏi đây cho dù Thịnh Vân Hạo có truy xét cô thì cô cũng phải đưa Tô Thần Vũ rời đi.
“Thần Vũ, theo mẹ rời khỏi đây có được không?” Tô Tuyết Vy hỏi.
Thực ra đáp án cũng đã rõ mồn một rồi, cho dù như thế nào thì Tô Thần Vũ cũng đều muốn đi cùng Tô Tuyết Vy, tuyệt đối sẽ không rời khỏi cô dù chỉ một bước.
Lục Đan Bạch vừa nghe thấy cô nói như vậy thì hoảng sợ nhìn bọn họ, kiên quyết ngăn cô lại, nói: “Không được! Tuyết Vy, chuyện này quá nguy hiểm, hai người không thể tùy tiện làm như vậy được.”
Tô Tuyết Vy ôm Tô Thần Vũ trong lòng, bình tĩnh nhìn cô ấy nói: “Đan Bạch, cho dù có bị Thịnh Vân Hạo truy xét thì tôi cũng phải đưa Thần Vũ đi bằng được, cô biết thằng bé quan trọng với tôi như thế nào mà, vì thế tôi không muốn để nó phải buồn.”
Lục Đan Bạch đứng chặn ở cửa không cho hai người đi ra ngoài, cô ấy biết rằng chỉ cần để cho Tô Tuyết Vy bước ra khỏi cánh cửa này thì những gì còn sót lại cũng đều sẽ mất hết, cô ấy không thể để chuyện này xảy ra được.
Hai người đứng ở cửa giằng co một hồi lâu, không ai chịu nhường ai.
Mà cửa biệt thự ở dưới lầu đã bị ai đó mở ra rồi, tiếp sau đó liền nhìn thấy Thịnh Vân Hạo bước vào.
Lúc quản gia nhìn thấy Thịnh Vân Hạo thì trong lòng liền vô cùng hoảng hốt, sau đó ra hiệu cho Quy Ngọc Quỳnh đang đứng ở bên cạnh nhanh chóng lên lầu nhắc nhở hai người bọn họ rồi mới cung kính nói: “Chủ tịch, cậu đã trở về.”
“Ừ, Thần Vũ đâu?” Thịnh Vân Hạo vừa cởi áo khoác vừa đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Quản gia muốn nói rồi lại thôi nhìn anh, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Thiếu gia đang ngủ ở trên lầu ạ.”
Thịnh Vân Hạo vẫn cứ cảm thấy hôm nay mọi người có cái gì đó không được đúng cho lắm, kể cả vừa rồi anh muốn lên lầu mà quản gia cũng vội vàng ngăn anh lại, thậm chí lại còn dùng một lý do nực cười để làm anh lựa chọn từ bỏ.
Tin tức hôm nay anh nghe được đã làm anh có chút không vui, đầu tiên là tin Trình Vũ Thanh bị bắt cóc, tuy rằng anh cũng chẳng để tâm đến Trình Vũ Thanh lắm nhưng cho dù thế nào thì cô ta cũng vẫn là em họ của anh.
Anh đau đầu ngồi phịch xuống ghế sô pha, lại nhìn thấy cốc trà đang đặt trên bàn thì híp mắt lại hỏi: “Hôm nay có ai đến nhà à?”
Sau đó đưa tay ra chạm vào cốc trà, vẫn còn hơi ấm, nếu như vừa rồi anh lúc anh mới đi vào nhà đã không nhìn thấy người ta thì có thể chứng minh một chuyện rằng người đó vẫn còn đang ở trong nhà.
Trong lòng quản gia lúc này rất hồi hộp, xem ra Thịnh Vân Hạo đã phát hiện có điểm không hợp lý nên mới hỏi như vậy, nhưng ông ấy vì mấy người đang ở trên lầu cũng là vì chính bản thân mình, ông nói: “Cô Bạch đến đây để tìm người, vừa mới rời đi không lâu.”
Cách tốt nhất hiện giờ chỉ có thể là đẩy Lục Đan Bạch ra chịu trận, dù sao thì cô ấy cũng không phải lý do làm cho Thịnh Vân Hạo nghi ngờ, hơn nữa kể cả có bị phát hiện thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề to tát gì.
Hiện giờ quản gia chỉ mong sao Thịnh Vân Hạo đừng nghĩ ngợi quá nhiều như thế, nhưng lại cứ có những chuyện bạn càng sợ thì nó sẽ càng xảy ra.
Quản gia chỉ nghe thấy Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói:
“Cô ấy đến đây làm gì? Tô Tuyết Vy đã bị tôi đuổi ra khỏi nhà rồi, sau này chỉ cần là những người liên quan đến Tô Tuyết Vy thì chỗ này sẽ không tiếp đãi một ai cả.”
Chỉ cần anh vừa nghĩ đến chuyện cô giấu diếm anh hơn nữa lại còn thân mật anh, thậm chí lại còn mang thai đứa con của anh thì anh liền cảm thấy đau khổ không thôi, rõ ràng là kẻ thù nhưng tại sao lại biến thành dáng vẻ hiện giờ chứ?
“Vâng.” Quản gia đáp lại ngắn gọn.
Sau đó Thịnh Vân Hạo liền đứng dậy đi lên lầu, điều kiện của người ở trong điện thoại vừa rồi nhắc đến anh vẫn nhớ rất rõ, anh ta chỉ cần Tô Thần Vũ, rốt cuộc thì chuyện này có liên quan gì đến Tô Thần Vũ chứ?
Quản gia vừa thấy anh định lên lầu thì lại chạy đến ngăn cản một lần nữa: “Cậu chủ, ở trên lầu bây giờ đang không được tiện lắm...”
Ông ấy còn chưa kịp nói xong thì ánh mắt lạnh lẽo của Thịnh Vân Hạo liền lướt qua làm cho cả người ông khẽ run lên.
Thịnh Vân Hạo cười như không cười nói: “Sao nào? Chẳng lẽ nhà tôi mà chỗ nào tôi cũng không được đi hay sao?”.