Trong đầu anh lúc này chỉ còn lại một câu duy nhất, Tô Tuyết Vy có thai rồi.
Anh nghĩ đến những vết thương trên người cô ít nhiều gì cũng do chính tay gây ra, anh thậm chí còn để cô bị thương nghiêm trọng như vậy trong khi cô đang mang thai, vết thương ấy nghiêm trọng đến mức nguy hại đến hai mạng người, anh chỉ ước gì có thể tự tay giết chết chính mình.
Anh lảo đảo bước về phía phòng bệnh của Tô Tuyết Vy, dù cho Tô Tuyết Vy không muốn gặp anh thì anh cũng không muốn cứ bỏ cuộc như vậy, cô còn đang mang thai đứa con của anh.
Dáng vẻ Thịnh Vân Hạo cứ như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Tô Tuyết Vy ngây người nhìn trần nhà trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lúc này cũng chỉ còn lại một mình cô, Tiêu Châu đã gọi Chu Hạo Thanh ra ngoài cùng Tô Thần Vũ.
Cô không biết tại sao bản thân cô vẫn còn nhớ nhung Thịnh Vân Hạo đến khiến người ta buồn nôn như vậy, hiện giờ chuyện cô phải làm chính là buông bỏ cùng căm hận anh.
Cho dù là thân phận hay cảm tình thì cô cũng hẳn phải hiểu rõ cô và người đàn ông này thuộc về hai thế giới khác nhau, bọn họ còn có thù hận, bọn họ không thể nào ở bên nhau được.
Nếu nói trước đây cô níu kéo anh là vì Thịnh Vân Hạo thì việc cô phải làm hiện giờ chính là chia tay.
Cô run rẩy muốn nâng tay lên nhưng lại nhận ra bản thân mình không còn chút sức lực nào, chuyện này nên trách ai đây?
Trách Thịnh Vân Hạo hay chính bản thân cô?
Cô thầm liều mạng nói với bản thân mình, việc cô phải làm chính là hận anh!
Cánh cửa bỗng bị đẩy ra, Tô Tuyết Vy cũng không để ý, cô tưởng là Tiêu Châu và Chu Hạo Thanh đã quay lại nên cũng chỉ nhắm mắt lại.
giả vờ như cô vẫn còn đang ngủ.
Thịnh Vân Hạo thấy được bộ dáng ốm yếu của Tô Tuyết Vy khiến trong lòng anh đau đớn vô cùng, chuyện Tô Tuyết Vy bị thương cứ như hàng nghìn cây châm đồng loạt đâm vào trái tim anh.
Anh lặng lẽ bước qua ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Tuyết Vy, giọng nói mang theo vô vàn hối hạn cùng tự trách.
“Tuyết Vy, anh xin lỗi, anh không biết lại sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Anh chỉ muốn xin em tha thứ cho anh, anh biết em không muốn gặp anh nhưng anh không tài nào chịu nổi những ngày tháng không có em bên cạnh.”
Tô Tuyết Vy căng cứng cả người, sao lại là anh chứ!
“Sau khi biết được sự thật, anh đã ước gì có thể giết chết chính mình.
Anh vẫn luôn ở Dung Châu tìm kiếm sự thật bốn năm về trước nhưng anh cũng chẳng còn cách nào.
Đến giờ anh mới biết bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào, anh thậm chí không thể bảo vệ em thật tốt.”
Thịnh Vân Hạo luyên thuyên về sự hối hận cùng đau khổ của anh trong mấy năm nay.
Thật là châm chọc mà, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Lâm mới giây trước còn chê cô dơ bẩn mà hiện giờ lại xin lỗi cô, nói yêu cô, trên đời này còn có chuyện gì châm biếm hơn chuyện này sao?
“Tuyết Vy, anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi, anh không biết những lời đó hóa ra lại có thể khiến người khác tổn thương đến vậy, anh cũng không muốn để em phải thất vọng vì anh.”
Thất vọng sao? Cô không phải sớm đã thất vọng về anh rồi sao?
Từ lúc anh bắt đầu không tin tưởng cô thì cô vẫn luôn thất vọng về anh, từ sự chờ đợi lúc ban đầu đến oán hận của hiện tại, nỗi thất vọng như vậy còn chưa đủ vừa lòng hay sao?
“Sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Chăm sóc? Đừng có chọc cười cô, bốn năm trước cô dần Tô Thần Vũ rời đến nước ngoài không có bạn bè càng không nói đến người thân là ai chăm sóc bọn họ đây?
Chỉ có một mình cô! Là cô một mình nuôi nấng Tô Thần Vũ lớn đến như vậy.
“Anh sẽ cố hết sức làm tròn trách nhiệm của một người ba, anh sẽ bù đắp lại bốn năm qua, anh sẽ để Tô Thần Vũ tiếp nhận anh, em đừng ở bên Chu Hạo Thanh có được không?”
Trách nhiệm của người ba?
Cô trở lại nói những lời đó, cô dùng mọi thủ đoạn ép buộc Thịnh Vân Hạo kết hôn với cô cũng chính là để Tô Thần Vũ có thể quang minh đại gọi anh một tiếng ba, nhưng hiện giờ đã không thể nữa rồi.
“Anh sẽ tổ chức một đám cưới thật lớn cho em, chúng ta làm lành có được không? Anh vẫn còn yêu em mà, Tuyết Vy.”
Đám cưới? Đúng vậy, một đám cưới long trọng vốn là con đường đưa cô đến hạnh phúc nhưng lúc này lại trở thành chìa khóa tiến vào địa ngục, thật châm chọc biết bao.
“Bác sĩ nói em đã mang thai cho nên anh sẽ không rời xa em đâu, anh sẽ chăm sóc em thật tốt cho đến khi em xuất viện rồi chúng ta sẽ cùng nhau về nhà được không?”
Mang thai! Cô…..
Mang thai rồi!
Nghe đến đây, Tô Tuyết Vy liền trừng lớn mắt không dám tin nhìn anh, trong đôi mắt tràn ngập kinh ngạc.
Sao cô có thể mang thai chứ!
Thịnh Vân Hạo thấy Tô Tuyết Vy tỉnh lại liền vô cùng kinh ngạc nhưng anh lập tức lại tiếp lời: “Tuyết Vy, chúng ta…..”
Ngay khoảnh khắc anh cất lời, Tô Tuyết Vy liền rút tay lại rồi giơ tay cho anh một cái tát nhưng trong mắt cô chỉ còn lại bình tĩnh.
Thịnh Vân Hạo kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Cô đánh anh.
Anh không dám tin sờ lên bên má mới bị đánh truyền đến cảm giác đau đớn.
Tô Tuyết Vy chỉ tay ra sau lưng anh, ý tứ thực rõ ràng, chính là muốn anh cút đi, cô không muốn nhìn thấy anh.
Đôi mắt cô lẳng lặng như mặt nước không chút gợn sóng, ánh mắt nhìn Thịnh Vân Hạo như đang nhìn người dưng nước lã.
Trái tim Thịnh Vân Hạo bị hành động của cô làm cho đau nhói, anh đang định mở miệng muốn nói gì đó nhưng còn chưa hoàn hồn lại đã bị người ta nắm lấy cổ áo.
Ánh mắt Chu Hạo Thanh tức giận nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích cứ như muốn nhìn xuyên anh, hồi lâu sau mới nhả ra mấy chữ.
“Anh đến đây làm gì!”
Thịnh Vân Hạo tránh khỏi tay Chu Hạo Thanh, nhếch miệng cười trào phúng, anh nói: “Tại sao tôi không thế đến đây.”
Anh không muốn kích động đến Tô Tuyết Vy, cô đã bị anh kích thích đến mất giọng.
Anh đứng dậy đặt tờ giấy kết quả trong tay lên bàn rồi bước qua Chu Hạo Thanh đi về phía cửa.
“Tuyết Vy, anh sẽ đến thăm em sau.”
Nói xong lời này, anh liền mở cửa rời đi.
Chu Hạo Thanh khẩn trương không chịu nổi, anh ta vội vàng hỏi: “Tuyết Vy, anh ta có làm em bị thương không? Em không sao chứ?”
Thấy bộ dáng cứ như con nhà mình bị ngược đãi của Chu Hạo Thanh cô liền bật cười, nhưng nụ cười này lại động đến vết thương trên cổ họng khiến nét mặt cô thoáng chốc đã không được tự nhiên.
“Em đừng lo, bác sĩ bảo đợi vết thương khỏi rồi thì cổ họng tự nhiên cũng sẽ khỏi lại thôi.”
Chu Hạo Thanh sao có thể nói cho cô biết sự thật, muốn anh tự mình nói ra những lời tổn thương cô đến như vậy thì thà rằng người bị thương là bản thân anh mà không phải là Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy gật đầu sau đó lại nhíu mày nhìn xung quanh anh, sao lại không thấy Tô Thần Vũ và Tiêu Châu đâu?
Chu Hạo Thanh lập tức hiểu được suy nghĩ của cô, anh ta giải thích: “Thần Vũ dẫn cô ấy đi mua đồ, rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh có một người muốn nói chuyện nhưng lại không nói ra tiếng.
Tô Tuyết Vy rất phiền não, cô không thể nói chuyện, hơn nữa chuyện cô mang thai rốt cuộc có nên nói ra không, thật khiến cô hết sức rối rắm.
Lời anh ta muốn nói trước kia bị Thịnh Vân Hạo cắt ngang nên lúc này Chu Hạo Thanh lại cẩn thận nắm lấy tay Tô Tuyết Vy, hỏi: “Tuyết Vy, em có từng suy nghĩ đến những lời anh nói trước đây chứ?”
Tô Tuyết Vy nghi hoặc, chuyện gì?
“Anh rất nhanh sẽ giải trừ hôn ước với Lục Đan Bạch nên em có thể ở bên anh chứ?” Anh ta nghĩ một hồi lại cảm thấy chưa đủ nên tiếp tục nói: “Anh thực sự sẽ chăm sóc cho em và Thần Vũ thật tốt, em sẽ không để em phải chịu chút uất ức nào đâu.”
Tô Tuyết Vy nghe anh nói mà sửng sốt, Chu Hạo Thanh là một người rất tốt, vừa hài hước lại không làm mất đi phong độ, chu dù nhìn thế nào cũng là một bạn đời không tệ.
Nhưng cho dù là như vậy thì cô cũng sẽ không ở bên bất kỳ ai cả.
Tuy xem ra ở bên ai cũng có thể trả thù Thịnh Vân Hạo, nhưng cô không muốn làm như vậy..