Thịnh Vân Hạo nói không sai, dù cho cô không chịu thỏa hiệp thì Thịnh Vân Hạo cũng sẽ có cách khác ép cô phải thỏa hiệp thôi.
Cho nên lúc trước nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là đã bị ngừng thuốc cho đứa bé, dường như không cần đoán, Tô Tuyết Vy cũng biết là do ai làm.
“Cô Vy, ông chủ mời cô vào trong.
” Quản gia kéo cửa sắt ra, cung kính nói.
Biệt thự nhìn ra biển phong cảnh rất đẹp, đứng ở trước cửa sổ sát đất lớn như vậy, giương mắt nhìn ra bên ngoài chính là biển cả mênh mông vô tận, ngay cả trong không khí cũng mang theo hương vị tanh nồng đặc trưng của biển cả.
“Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Một tay Thịnh Vân Hạo cầm bình rượu, tay còn lại cầm ly rượu đi từ trên cái thang cuộn tròn xuống, trên người mặc quần áo ở nhà thu lại sự sắc sảo, chỉ là giữa chân mày anh tuấn vẫn hời hợt như trong quá khứ.
“Tôi có thể truyền máu cho cô ta.
”
Tô Tuyết Vy dừng một chút, vẻ mặt kiên định nhìn người đàn ông trước mặt: “Nhưng một lần, tôi muốn mười bảy tỷ.
”
Thịnh Vân Hạo nguy hiểm híp híp mắt, cười lạnh: “Tô Tuyết Vy, cô quả thật khiến tôi mở mang tầm mắt đó, thiếu tiền đến mức đó sao, vì tiền mà không từ thủ đoạn nào như vậy?”
“Tôi rất cần tiền, anh Hạo cần máu của tôi để cứu mạng, ngân hàng của hai bên cũng đã thỏa thuận xong, nếu như anh Hạo không đồng ý, vậy xem như tôi chưa từng nói gì.
” Tô Tuyết Vy nói xong, giả vờ như muốn rời đi, thì bị Thịnh Vân Hạo gọi lại.
“Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng tốt nhất là cô đừng có giở trò gì đó.
” Thịnh Vân Hạo đến gần Tô Tuyết Vy, trong mắt lạnh lẽo: “Đối với cô mà nói, đứa bé kia quan trọng đến như vậy sao?”
Đứa bé kia…
Trong lòng Tô Tuyết Vy cười khổ một trận, nhưng ngoài mặt vẫn hoàn toàn bình tĩnh như cũ: “Tất nhiên rồi, nó là kết tinh tình yêu của tôi.
”
Tô Tuyết Vy còn chưa nói xong, âm thanh vỡ vụn của bình rượu đã làm đau màng nhĩ của Tô Tuyết Vy, bình rượu quý báu cứ như vậy bị ném xuống đất, chất lỏng lạnh buốt văng đến tận mắt cá chân trần trụi của Tô Tuyết Vy.
“Cút, cút hết cho tôi.
” Thịnh Vân Hạo không khống chế được nổi giận, đỏ mắt mà nhìn Tô Tuyết Vy, ký ức trong quá khứ bắt đầu ùa về.
Đứa bé kia, đứa bé kia chính là bằng chứng mà cô phản bội anh.
Mà bây giờ Tô Tuyết Vy lại nói cho anh biết, đứa bé kia chính là kết tinh tình yêu của cô và một người đàn ông khác, buồn cười biết bao nhiêu.
Châm chọc đến cỡ nào chứ.
Tô Tuyết Vy ung dung rời khỏi biệt thự, nhưng vừa mới ra khỏi, điện thoại đã vang lên.
Thấy là bên bệnh viện gọi đến, vẻ mặt Tô Tuyết Vy căng thẳng, nhanh chóng nhận điện thoại.
“Là cô Vy phải không? Tình huống bây giờ của con cô thật sự không ổn, mong cô nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến.
” Bác sĩ khiến vẻ mặt của Tô Tuyết Vy hoảng hốt, sau khi ngơ ngơ ngác ngác cúp điện thoại thì trực tiếp đến bệnh viện.
“Bác sĩ, tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, ông nhất định phải cứu được con trai của tôi.
” Tô Tuyết Vy đưa tờ chi phiếu đã bị vò nhăn nhúm đến trước mặt bác sĩ, ánh mắt khổ sở cầu xin.
Nhìn đôi mắt đã mất đi tiêu cự của Tô Tuyết Vy, bác sĩ thở dài: “Bây giờ đứa bé đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng dựa vào thuốc men để duy trì mạng sống như bây giờ cũng không phải là cách lâu dài, chúng tôi đề nghị cô và ba của đứa bé thương lượng với nhau một chút từ bỏ việc điều trị, cô còn trẻ…”
Bác sĩ còn chưa nói xong, đã thấy Tô Tuyết Vy gần như không cần suy nghĩ chút nào, lắc đầu nói: “Không, tôi không thể từ bỏ.
”
Cô và con trai đã kiên trì được bốn năm rồi, thậm chí con trai còn chưa từng được gặp ba ruột của mình một lần, cô có tư cách gì mà thay bé quyết định chuyện sống hay chết chứ?
Thấy dáng vẻ cố chấp như vậy của Tô Tuyết Vy, bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: “Còn có một cách nữa, trước đó chúng tôi cũng có nhắc đến, chính là cô và ba của đứa bé sinh thêm một đứa bé nữa.
”
Sinh thêm một đứa bé sao?
Trong đầu Tô Tuyết Vy nhớ lại thần sắc phẫn nộ của Thịnh Vân Hạo, vẻ mặt giật mình một cái.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi… Chúng tôi sẽ cân nhắc.
”.