Vốn dĩ chỉ là vết thương ở bụng thôi, nhưng bây giờ cổ họng cô ấy vì la hét nghiêm trọng nên dây thanh quản đã bị đứt rồi.
Xem như sau này có nói được đi chăng nữa thì cũng vô cùng khó nghe.”
Sau đó chỉ tay vào hai người và nói: “Đã xảy ra chuyện gì với hai người vậy? Tôi đã dặn rất rõ ràng như vậy rồi mà tại sao hai người lại vẫn còn vào trong? Có phải là thấy thời gian sống của cô ấy đủ rồi không?”
Bác sĩ chửi hai người một trận thậm tệ, không chút thương tiếc nào.
Hai người cúi đầu xuống không dám lên tiếng, chỉ có thể để người khác trách móc thôi.
“Dạo này cổ họng cô ấy không được ổn, bây giờ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thôi.
Có rất nhiều điều cần phải chú ý, một lát nữa các người đến phòng làm việc của tôi rồi tôi đưa cho.”
Nói xong thì bác sĩ rời đi, để lại mấy người đứng nguyên tại chỗ.
Sắc mặt Thịnh Vân Hạo rất khó coi, anh biết là mình đã làm tổn thương Tô Tuyết Vy thêm một lần nữa rồi, lần này thậm chí còn làm hại đến cơ thể cô.
Vừa nghĩ đến sau này Tô Tuyết Vy không thể nói chuyện bình thường được nữa thì anh không thể không cảm thấy đau khổ.
Những điều này làm cho những câu nói khó nghe kia tiếp tục vang lên trong tâm trí anh.
Chu Hạo Thanh nhìn chằm chằm vào Thịnh Vân Hạo, không nói gì cả mà trực tiếp đối mặt với anh rồi ở bên cạnh anh nói.
“Anh tự thu xếp ổn thỏa đi, tốt nhất là đừng có xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Cả cơ thể Thịnh Vân Hạo run rẩy sụp đổ ngồi trên ghế, bây giờ anh thật sự đã thua rồi.
Vốn dĩ là muốn cầu xin Tô Tuyết Vy tha thứ nhưng bây giờ xem ra, anh lại càng đẩy cô vào vực thẳm xa xôi rồi.
Tiêu Châu lặng lẽ ở trước mặt anh.
“Hay là anh cứ về trước đi, đợi tâm trạng cô ấy ổn định lại tôi sẽ liên lạc với anh.”
Thịnh Vân Hạo cười khổ nói: “Không cần đâu, chuyện tôi tự gây ra thì tôi sẽ tự tới.”
Người đàn ông từng kiêu ngạo này hôm nay lại sa sút đến bước này, nên nói là anh đáng thương hay đáng buồn đây.
Nếu như nói lúc vừa mới bắt đầu anh đã nhận ra hiện thực thì có thể đã không xảy ra những chuyện như bây giờ rồi.
Nếu như lúc vừa mới bắt đầu anh không tin những lời của nhà họ Tô thì tốt rồi.
Tiêu Châu thở dài cũng không nói gì, đi vượt qua anh.
Thịnh Vân Hạo siết chặt nắm đấm, xoay người đi về phòng làm việc của bác sĩ, anh phải trả lại những gì mình đã nợ, đặc biệt là Tô Tuyết Vy.
Phòng bệnh của Tô Tuyết Vy.
Sắc mặt của Tô Tuyết Vy nằm trên giường bệnh còn tái nhợt hơn so với lúc trước, sau khi vào phòng phẫu thuật hai lần, vết thương trên người cô lại nhiều thêm một vết thương ở cổ họng nữa rồi.
Bên ngoài cổ cô được quấn bằng một miếng băng gạc màu trắng, có một ít máu được thấm ra ngoài.
Chu Hạo Thanh nhẹ nhàng nắm tay Tô Tuyết Vy, đầu ngón tay lạnh ngắt không có chút nhiệt độ nào.
Chu Hạo Thanh đau khổ nhìn Tô Tuyết Vy, nếu anh ta có thể đến sớm một chút thì đã không xảy ra chuyện như thế này rồi.
Tô Thần Vũ lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt.
Cậu bé không biết Tô Tuyết Vy bị làm sao, chỉ là cậu cảm thấy Tô Tuyết Vy rất nghiêm trọng, bệnh rất nặng mà thôi.
Chu Hạo Thanh ôm Tô Thần Vũ vào lòng, bầu không khí đau thương vẫn luôn vấn vương xung quanh mấy người này, không thể nào tiêu tan được.
Tiêu Châu thở dài ngồi xuống một bên ghế, nhìn chằm chằm Tô Tuyết Vy, sau đó nhìn thoáng qua Chu Hạo Thanh rồi từ từ mở miệng nói.
“Bây giờ cô ấy không sao rồi, tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh biết ai là chồng chưa cưới của Lục Đan Bạch không?”
Chu Hạo Thanh nói với cô ta không hề lảng tránh: “Cô ấy sẽ không còn chồng chưa cưới sớm thôi, bởi vì tôi muốn hủy bỏ hôn ước với cô ấy.”
Tiêu Châu không dám tin người đã đánh Thịnh Vân Hạo vì Tô Tuyết Vy trước mắt này lại chính là chồng chưa cưới của Lục Đan Bạch.
Bây giờ lại còn nói đến chuyện muốn hủy bỏ hôn ước nữa.
“Tại sao?”
“Tại sao? Đương nhiên là vì Tuyết Vy rồi.
Tôi sẽ không để Thịnh Vân Hạo tới quấy rối cô ấy thêm lần nào nữa, tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy thật tốt.”
Chu Hạo Thanh nói dông nói dài như vậy nhưng trong lòng vẫn đều là Tô Tuyết Vy, và thật sự vô cùng chán ghét Thịnh Vân Hạo.
Tiêu Châu không nói gì, cô ta có thể suy luận về mối quan hệ của những người này, dù sao những chuyện này cũng không liên quan gì đến cô ta, nhưng Thịnh Vân Hạo thật đáng thương.
Đột nhiên, Tô Tuyết Vy nhíu chặt mày, cả người run lên vì thở dốc, môi mấp máy giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến người khác sợ hãi tột độ vậy.
Chu Hạo Thanh nắm chặt lấy tay cô, miệng kêu tên cô, muốn ổn định cảm xúc của cô: “Tuyết Vy, Tuyết Vy.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Tuyết Vy dần dần ổn định lại, nhưng cô vẫn nhíu chặt mày không chịu thả lỏng, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc lạnh buốt, Chu Hạo Thanh đau lòng nhìn người nằm trên giường.
Tô Tuyết Vy mơ thấy Thịnh Vân Hạo, anh là một con sư tử có một cái miệng lớn đầy máu, một phát nuốt chửng cô vào bụng không chút do dự nào.
Hoảng sợ bật dậy khỏi giường, Tô Tuyết Vy há miệng thở hổn hển giống như con cá mắc cạn vậy.
Chu Hạo Thanh lo lắng vừa nhìn vừa đỡ người Tô Tuyết Vy, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Mẹ, mẹ sao thế ạ?”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Tô Tuyết Vy nhìn họ rồi lắc đầu, phát hiện hình như bản thân mình không thể nói chuyện được, cô thử mấp máy miệng nhưng thật sự không có chút âm thanh nào.
Càng nực cười hơn nữa là người hại cô bị mất tiếng lúc này lại không có ở trong phòng bệnh.
Vậy mà cô lại vẫn còn một chút kỳ vọng vào anh, thật sự là khiến người khác cười nhạo mà.
Tô Tuyết Vy nằm xuống, từ từ nhắm mắt lại, bây giờ cô không muốn nghĩ gì nữa hết, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt thôi.
Phòng làm việc của bác sĩ.
“Cậu nói xem mấy người trẻ các cậu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe không hiểu những lời tôi nói à? Đây là những thứ cho cô ấy dùng vào những ngày này, tốt nhất là ngày nào cũng cho cô ấy dùng.”
Bác sĩ vừa viết vừa nói: “Còn nữa, không được để cô ấy nói chuyện.
Bây giờ cô ấy không thể chịu được kích động đâu.
Vết thương ở cổ rất yếu ớt, mỗi ngày đều phải thay thuốc đúng giờ cho cô ấy, bằng không vết thương sẽ thối rửa thì không cứu được nữa đâu.”
Thịnh Vân Hạo cúi đầu nghe, anh biết cô trở nên như vậy đều là do một tay anh gây ra.
Anh nhất định phải bù đắp cho cô, nhất định phải sám hối với Tô Tuyết Vy.
“Bác sĩ, có cách nào để cổ họng của cô ấy mau chóng lành lại được không?”
Nghe thấy lời này của Thịnh Vân Hạo, bác sĩ hung hăng đập mạnh xuống bàn nói: “Cậu cho rằng tôi là thần tiên sao? Bây giờ cô ấy thành ra như vậy không phải là do sự kích động của hai người các cậu sao? Tôi đã dặn dò các cậu rất kỹ rồi, tại sao các cậu không nghe rồi bây giờ lại tới hỏi tôi, tôi thật sự!”
Nói xong bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ từ từ viết.
Thịnh Vân Hạo nghe những lời của bác sĩ nói thì tim nhói đau, anh biết là anh đã hại Tô Tuyết Vy, hại Tô Tuyết Vy không thể nói chuyện được, thậm chí còn có một vết thương nghiêm trọng ở bụng nữa.
Có lẽ rời xa Tô Tuyết Vy mới là lựa chọn tốt nhất, Thịnh Vân Hạo cúi đầu nhìn những thứ bác sĩ viết.
Chiều nay anh sẽ rời xa cô, anh không muốn cô xảy ra chuyện nữa.
“Còn nữa, cô ấy mang thai rồi, các người là người thân mà còn không biết thì tôi cũng không biết các người làm người nhà kiểu gì nữa?!”
Thịnh Vân Hạo kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ, trong giọng nói tràn đầy sự không thể tin được.
Anh vừa nghe thấy cái gì vậy? Tô Tuyết Vy đang mang thai sao?
“Bác sĩ, ông nói lại một lần nữa có được không?”
Bác sĩ thả cây bút xuống, đành phải nhìn anh nói: “Các người thật sự không biết sao? Cô ấy mang thai đã được một tháng rồi, tôi không để các người lại gần cô ấy là vì cô ấy đang mang thai đó.”
Tô Tuyết Vy mang thai rồi, là con của anh, anh rất chắc chắn, đó là đứa con của anh.
Anh không đi nữa, anh phải ở lại, cho dù Tô Tuyết Vy có hận anh đi nữa thì anh cũng sẽ không rời khỏi cô nửa bước.
“Cầm lấy đi, nhớ thay thuốc cho cô ấy.”
Thịnh Vân Hạo nhận lấy đơn thuốc, run rẩy đi ra khỏi phòng làm việc.
Đứa con của anh, anh đã để vuột mất một lần rồi, anh không thể để vuột mất lần thứ hai nữa.
Anh muốn chăm sóc Tô Tuyết Vy thật tốt..