Trình Vũ Thanh từ từ tỉnh lại, cô ta biết rõ mình là đang nằm ở phòng bệnh của bệnh viện quả nhiên Thịnh Vân Hạo vẫn còn quan tâm tới cô ta.
Nhớ tới những lời đã từng nói trước đây Trình Vũ Thanh biết chắc chắn rằng cô ta vô cùng quan trọng, Thịnh Vân Hạo không thể không quan tâm tới cảm nhận của cô ta.
Vả lại, hiện tại anh ấy và Tô Tuyết Vy hai người họ đã trở mặt với nhau rồi vậy là bây giờ cô thật sự có thể một mình độc chiếm Thịnh Vân Hạo rồi, giờ cô chỉ cần làm nốt một việc cuối cùng rồi ngồi chờ đợi mà thôi.
Thịnh Vân Hạo yên lặng im ngồi ở ngoài cửa mà không đi vào, những lời bác sĩ nói lúc nãy vẫn còn mãi quanh quẩn bên tai anh ta.
“Tình hình của bệnh nhân vô cùng bất ổn, mong người nhà quan tâm cô ấy nhiều một chút.”
Câu này đối với Thịnh Vân Hạo mà nói có chút quen tai, lúc đầu Tô Minh Nguyệt chính là dùng cách này để lừa gạt anh, anh đã tin tưởng lời nói đó bốn năm liền.
Nhìn vẻ mặt của bác sĩ giống như đang ngần ngại điều gì đó, Thịnh Vân Hạo liền hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Não bộ của bệnh nhân đã từng phải chịu tổn thương nghiêm trọng, làm xuất hiện những tụ máu đông nhưng chưa được xử lí kịp thời, thời gian dài như vậy vẫn luôn chồng chất trong não bộ có thể khiến cho cô ấy xuất hiện những bất ổn về trạng thái.
Câu nói này khiến Thịnh Vân Hạo trong giây lát liền tin tưởng Trình Vũ Thanh, những lời này khiến anh nhớ lại những chuyện không tốt đẹp gì từ hai mươi năm trước, ngoài việc tận mắt chứng kiến mẹ mình bị sát hại anh còn nhìn thấy một cảnh tượng dã man khác, một cô bé bị một đám người tàn nhẫn đánh đập trên đầu chảy ra rất nhiều máu.
Anh biết Trình Vũ Thanh không lừa anh mà vẫn luôn luôn giúp đỡ anh, đột nhiên cảm thấy những việc bản thân làm từ trước tới giờ dường như đều là để báo thù người thân của mình.
Thịnh Vân Hạo cảm thấy có chút áy náy từ từ ngồi xuống ghế dài, anh đột nhiên cảm thấy không biết phải đối diện với Trình Vũ Thanh như thế nào, người nằm trong phòng bệnh kia là vì chuyện của anh nên mới bị thương thành như vậy.
Vậy mà giờ đây lại biết được bệnh tình của cô ấy nghiêm trọng như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng choáng váng.
Ngước mắt lên nhìn phòng bệnh.
Thịnh Vân Hạo quyết định sau này sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, dù sao cũng không thể để người thân của mình bị người khác ức hiếp.
Thịnh Vân Hạo cảm thấy trong đầu là một mớ hỗn độn, hoàn toàn không ngờ tới mọi chuyện lại thành ra thế này, giờ đây anh phải làm sao cho thỏa đáng?
Trình Vũ Thanh nhẹ nhàng rời khỏi giường đi về phía cửa phòng bệnh, cô ta biết Thịnh Vân Hạo bây giờ chắc chắn vẫn đang ở người cửa, nhưng cô ta không đi ra ngoài chỉ lạng lẽ đứng ở phía sau cửa lén nhìn tình hình bên ngoài cửa qua khung cửa sổ.
Cô ta biết tình hình hiện tại của mình, cũng biết rằng bác sĩ đã nói toàn bộ với Thịnh Vân Hạo rồi.
Hiện tại anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng mình, Trình Vũ Thanh nở một nụ cười lạnh, rất nhanh thôi tập đoàn Thịnh Lâm sẽ thuộc về cô ta.
Một lúc lâu sau Trình Vũ Thanh mới giả bộ như vừa mới tỉnh dậy chậm chạp mở cửa phòng bệnh bước ra, nhìn Thịnh Vân Hạo đang ngồi trên băng ghế trước cửa phòng bệnh yếu ớt lên tiếng: “Anh họ.”
Thịnh Vân Hạo nghe thấy giọng của Trình Vũ Thanh liền vội vàng đứng dậy đỡ cô ta hỏi: “Sao em đã ra ngoài rồi?”
Trình Vũ Thanh nhìn thấy Thịnh Vân Hạo lo lắng cho mình như vậy trong lòng vô cùng đắc ý, yếu ớt giơ tay ra đặt lên tay của Thịnh Vân Hạo, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt nói: “Em không sao đâu xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho anh, em sẽ rời khỏi đây ngay.”
Thịnh Vân Hạo liền giữ lấy tay không cho cô ta đi, quan tâm nói: “Tình trạng hiện tại của em làm sao mà xuất viện nổi, yên tâm ở bệnh viện nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ để anh giải quyết.”
Trình Vũ Thanh khẽ nhếch khóe môi, cô biết kế hoạch của mình thành công rồi, chỉ cần cô ta lùi một bước thì Thịnh Vân Hạo liền sẽ tiến một bước, lùi càng nhiều thì sự quan tâm của Thịnh Vân Hạo dành cho cô sẽ càng nhiều.
Với tình hình hiện tại, ai cũng không thể ngờ tới rằng câu nói tiếp theo của Thịnh Vân Hạo lại khiến cho Trình Vũ Thanh ngạc nhiên vô cùng, thậm chí cảm thấy thành công đã ở ngày trước mắt rồi.
“Đợi em xuất viện rồi thì tới nhà anh ở, như vậy anh mới có thể chăm sóc em chu đáo được.” Thịnh Vân Hạo điềm tĩnh nói.
Thật không biết, có khi nào cuộc nói chuyện giữa bọn họ đã có người quay lại thậm chí là ghi âm hay không? Lòng tham của Trình Vũ Thanh sâu tới cỡ nào chứ, những chuyện này đều đã đủ để chứng minh rồi.
Trình Vũ Thanh nghe thấy câu nói này thì vô cùng mừng rỡ, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng không cần phải tranh giành với Tô Tuyết Vy nữa rồi, mà giờ đây cũng chả có ai có thể tranh giành với cô ta nữa rồi.
Nhưng vẫn giả bộ ngượng ngùng hỏi: “Như vậy có được không? Còn Tuyết Vy cô ấy...”
Nghe thấy cô ta nhắc đến cái tên Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo liền trở nên mất bình tĩnh, sắc mặt lập tức tối sầm lại nhìn Trình Vũ Thanh nói: “Đừng nhắc tới cái tên Tô Tuyết Vy trước mặt anh, em là em họ của anh, anh chăm sóc em cũng là lẽ đương nhiên thôi mà.”
Trình Vũ Thanh nhìn biểu cảm của Thịnh Vân Hạo trong lòng hiểu rõ quan hệ của hai người bọn họ đã rạn nứt rồi, mà còn rạn nứt rất sâu là đằng khác tới mức không thể nào lành lại được nữa.
Thịnh Vân Hạo không thèm để ý tới lời từ chối của Trình Vũ Thanh, trực tiếp cho người đi giúp Trình Vũ Thanh làm thủ tục nhập viện, còn sai người mang tất cả đồ đạc của cô ta chuyển tới biệt thự.
Trình Vũ Thanh vô cùng vui vẻ nằm trên giường bệnh cô ta biết mình đã thắng một cách triệt để, Tô Tuyết Vy giờ đây đã không còn là đối thủ của cô ta nữa rồi, bây giờ cô ta chỉ cần nằm đây hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc mà Thịnh Vân Hạo dành cho mình mà thôi.
Thịnh Vân Hạo nói ra câu nói đó hoàn toàn là vì sự áy náy trong lòng, trước đây cô ta nói với anh nhiều điều như vậy nhưng anh lại một chữ cũng không thèm tin còn quay ra bảo vệ cho Tô Tuyết Vy, giờ nhớ lại khiến anh cảm thấy vô cùng có lỗi với Trình Vũ Thanh.
truyện đam mỹ
Một cô em gái thất lạc bao nhiêu năm giờ quay về lại tận lực giúp đỡ anh mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, không những vậy mà còn giúp anh nhìn ra được bộ mặt thật của người mà anh vô cùng tin tưởng, thế mà anh lại đối với cô vô cùng lạnh lùng, đấy rõ ràng chính là lỗi của anh.
Thậm chí có thể nói là tội không thể tha, giờ đây Thịnh Vân Hạo đang mang theo cảm giác tội lỗi đó ngồi ở một bên gọt táo cho Trình Vũ Thanh, nhưng trong lòng vẫn cứ mãi nghĩ đến Tô Tuyết Vy, hiện giờ cô ấy thế nào rồi.
Anh biết bản thân mình giờ đây giống như con thú không tìm được phương hướng vậy, chỉ có thể dựa vào Trình Vũ Thanh trước mặt để tìm chút an ủi, Thịnh Vân Hạo biết bản thân mình đang trốn tranh hiện thực, không dám đối mặt với những chuyện sắp xảy ra.
Trình Vũ Thanh tất nhiên không thể biết được trong lòng Thịnh Vân Hạo đang nghĩ gì chỉ biết rằng kế hoạch của bản thân cách thành công không xa rồi, cảm thấy bản thân sắp trở thành người hạnh phúc nhất thế gian đến nơi rồi.
Thịnh Vân Hạo đặt miếng táo đã được gọt vỏ lên tay Trình Vũ Thanh sau đó không nói câu nào mà bước ra khỏi phòng bệnh, anh tạm thời không muốn tiếp tục nghĩ tới những chuyện đó nữa, anh vẫn luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Hôm nay Tô Tuyết Vy đã mang Tô Thần Vũ đi mất, vốn dĩ anh định dùng Tô Thần Vũ để níu kéo Tô Tuyết Vy ở lại bên cạnh mình, nhưng bây giờ nghĩ lại là bản thân đã tốn công vô ích.
Thịnh Vân Hạo không làm thế nào để quên được Tô Tuyết Vy càng không biết phải đón nhận Trình Vũ Thanh như thế nào, anh hít một hơi thật sâu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh rồi mới chậm rãi quay trở lại phòng bệnh nói với Trình Vũ Thanh: “Nếu em muốn trở về biệt thự thì hãy gọi tài xế tới đưa em về, bây giờ anh phải tới công ty gải quyết chút công việc.”
Không đợi Trình Vũ Thanh kịp nói gì Thịnh Vân Hạo liền quay người rời khỏi phòng bệnh căn bản không cho cô ta thời gian để nói thêm câu nào, Trình Vũ Thanh chỉ có ngây người nhìn hình ảnh anh rời đi mà không nói được câu gì.
Trình Vũ Thanh lặng lẽ siết chặt nắm tay cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, chỉ cần có thể bước vào nhà cửa Thịnh Vân Hạo thì việc trở thành cô chủ của căn nhà đó đã không còn xa nữa rồi, mà vị trí đó bắt buộc phải thuộc về cô ta.
Thịnh Vân Hạo đi tới công ty lạnh lùng ngồi xuống ghế, anh biết trong lòng mình đang rất loạn, nhưng chỉ có thể dùng công việc để quên đi những phiền muộn đó..