Bỗng nhiên, trong lòng Tô Tuyết Vy nhớ đến những lời của Trình Vũ Thanh, ba của cô sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Cô cúi đầu ngắm Tô Thần Vũ trong ngực mình lại nghĩ làm sao để chữa bệnh cho Tô Thần Vũ đây?
Những lời của bác sĩ Lý vẫn còn văng vẳng bên tai, bây giờ cô cũng không hiểu rõ mình, cô cảm thấy áy náy khi lợi dụng tình yêu của Thịnh Vân Hạo.
“Khục khục…” Tô Thần Vũ bắt đầu ho dữ dội.
Tô Tuyết Vy hoảng sợ, vội vã nhìn gương mặt của Tô Thần Vũ thì phát hiện cậu bé đã ngất đi, khóe miệng còn vết máu, không còn ho khan.
Trong lòng bất an, cô ôm con chạy vào phòng khách muốn đi ra ngoài, quản gia trông thấy vẻ mặt căng thẳng của Tô Tuyết Vy bèn hỏi: “Mợ chủ sao vậy?”
“Mau, bệnh viện, Thần Vũ, máu…”
Tô Tuyết Vy nôn nóng nói ngắt quãng, quản gia nhìn Tô Thần Vũ trong ngực cô thì giật mình, vội nói: “Tôi đi gọi tài xế.”
Mọi người nhanh chóng đến bệnh viện, Tô Tuyết Vy chạy thẳng đến phòng làm việc của bác sĩ Lý, cô nói: “Bác sĩ Lý ơi! Mau cứu Thần Vũ!”
Bác sĩ Lý bị dọa, ông ấy gấp gáp chạy đến xem tình hình của Tô Tuyết Vy, ông giật mình nói: “Đưa vào phòng cấp cứu!”
Chẳng mấy chốc, cả bệnh viện đều luống cuống tay chân, đèn phòng cấp cứu sáng lên, Tô Tuyết Vy lo lắng ngồi trước cửa liên tục liếc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.
Trong lòng thầm cầu nguyện cho đứa con của mình đừng xảy ra chuyện gì, Tô Thần Vũ là niềm hi vọng duy nhất của cô.
Thời gian qua, cô đã quên mất việc Tô Tuyết Vy còn bị bệnh, thậm chí còn để Trình Thiên Na đối xử với cậu bé như vậy.
Nếu Tô Thần Vũ xảy ra chuyện gì thì cô sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cô lo lắng đi tới đi lui, quản gia ở bên cạnh bèn hỏi: “Mợ chủ à, có cần tôi gọi cho cậu chủ không?”
Tô Tuyết Vy lắc đầu, cô vẫn chưa muốn Thịnh Vân Hạo biết chuyện này, cô bảo: “Đừng nói cho anh ấy biết, đợi Thần Vũ ra ngoài rồi hãy nói, bây giờ chắc anh ấy đang bận.”
Quản gia đành thôi, ông ấy đứng bên cạnh Tô Tuyết Vy trông chờ cuộc phẫu thuật.
Quả thật ở bên này, Thịnh Vân Hạo đang có vấn đề, kế hoạch có chỗ không ổn nhưng anh xem tới xem lui vẫn chưa tìm được chỗ sai.
Trình Vũ Thanh lại đi vào tập đoàn Thịnh Lâm, nhìn Thịnh Vân Hạo đang bất lực, cô ta nhẹ nhàng hỏi: “Tổng giám đốc Hạo có thể cho tôi xem một chút được không?”
Thịnh Vân Hạo không quan tâm cô ta nhưng nhìn mỗi ngày cô ta đều đến đây, hơn nữa là em họ mình nên vẫn đưa tài liệu, anh muốn xem cô ta có năng lực gì.
Quả nhiên không làm Thịnh Vân Hạo thất vọng, Trình Vũ Thanh đã tìm ra lỗi sai hoặc là nói là do cô ta làm sai.
Thì sao cô ta lại không biết chứ.
“Thưa tổng giám đốc Hạo, nơi này, sai số lẻ.” Trình Vũ Thanh vừa tìm được lỗi sai vừa chỉ rõ sai thế nào.
Thịnh Vân Hạo nhận tài liệu, anh nhìn thoáng qua rồi nói: “Cảm ơn.”
Trình Vũ Thanh biết cơ hội đã tới, cô ta vội vàng nói: “Tổng giám đốc Hạo, em có thể gọi anh là anh họ không.
Trước đây là em không đúng, do em nghe Trình Thiên Na bảo rằng Tô Tuyết Vy quyến rũ anh nên em mới làm vậy.”
Thịnh Vân Hạo không đáp lời, anh đang đọc tài liệu, dù muốn mặc kệ Trình Vũ Thanh nhưng vừa rồi cô ta đã giúp mình nên đành lên tiếng.
“Ừ.”
Trình Vũ Thanh thấy cuối cùng anh đã để tâm bèn nói tiếp: “Anh họ à, thật tâm em không có ý xấu với chị dâu chỉ là do em quá lo cho anh mà thôi.
Trước đây là em suy nghĩ nông cạn nên mới nói vậy, mong anh tha thứ cho em.”
Thịnh Vân Hạo đặt cây viết xuống bàn, rõ ràng không muốn nghe cô ta nói, nếu để mặc cô ta ở đây chỉ sợ lỗ tai mình hỏng mất, thế là anh lạnh lùng mở miệng:
“Đi ra ngoài đi, có chuyện thì đợi tôi làm xong việc rồi nói.”
Trình Vũ Thanh còn tính nói nhưng trông thấy gương mặt hầm hầm của Thịnh Vân Hạo đành hậm hực ngậm miệng im lặng, nhìn chằm chằm anh.
Thịnh Vân Hạo vuốt trán, nói: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Trình Vũ Thanh biết người đàn ông trước mặt này một khi nổi giận sẽ cực kì đáng sợ, cô ta không dám nói nữa rồi bước ra ngoài ngồi ghế chờ.
Trợ lý ở bên cạnh nói: “Thưa cô, ý của tổng giám đốc là bảo cô về, nếu có chuyện sẽ gọi cô tới.”
Sắc mặt Trình Vũ Thanh khó coi, cô ta cười khinh: “Anh là thá gì chứ? Còn dám lên mặt ra lệnh cho tôi à?”
Trợ lý bình tĩnh đáp: “Thưa cô Thanh, cô làm vậy khiến tôi rất khó xử, đây là ý của tổng giám đốc.”
Trình Vũ Thanh bực tức nhìn người trước mặt, cô ta tính giơ tay tát nhưng bị đối phương chặn lại, giọng nói vô cảm của trợ lý cất lên: “Thưa cô Thanh, đây là ý của tổng giám đốc, xin cô hiểu cho.”
Nghe tiếng động ở bên ngoài, Thịnh Vân Hạo cảm thấy đau đầu, anh bỏ tài liệu xuống, từ từ đi ra cửa nhìn cuộc tranh chấp giữa hai người, nói:
“Đã xong chưa? Xong rồi thì biến.”
Nghe giọng lạnh lùng của Thịnh Vân Hạo, Trình Vũ Thanh khó chịu buông tay, cô ta nhìn Thịnh Vân Hạo nói: “Anh họ, em…”
“Trình Vũ Thanh, tôi đã nể mặt cô lắm rồi đấy, mong cô hiểu chuyện chút.” Thịnh Vân Hạo liếc nhìn cô ta.
Lời này khiến vẻ mặt Trình Vũ Thanh trở nên khó coi, cô ta siết chặt nắm đấm làm ngón tay trắng bệch, đôi môi run rẩy lên tiếng: “Em biết rồi.”
Nói xong liền xoay người rời đi, cô ta không can tâm, cực kì không can tâm, dựa vào cái gì mà Thịnh Vân Hạo không tin cô, nếu đã như vậy thì đừng trách cô độc ác.
Cô ta sẽ để cho Tô Tuyết Vy hoàn toàn thua cuộc, để rồi cô sẽ thành công bước lên, trở thành người yêu của Thịnh Vân Hạo.
Tô Tuyết Vy chỉ còn đường chết mà thôi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Trình Vũ Thanh, cuối cùng Thịnh Vân Hạo thở dài một hơi.
Anh dặn trợ lý: “Sau này mà cô ta còn tới thì khỏi quan tâm mặt mũi, cứ đuổi thẳng cô ta ra khỏi đây.”
Trợ lý gật đầu đáp: “Dạ.”
Nói xong câu đó, Thịnh Vân Hạo quay người trở lại văn phòng, tiếp tục xử lí tài liệu, hoàn toàn không biết con mình còn đang cấp cứu tại bệnh viện, không rõ sống hay chết.
Mãi cho đến trời chạng vạng tối, Tô Thần Vũ mới được đẩy khỏi phòng cấp cứu, cậu bé còn hôn mê, Tô Tuyết Vy vội vàng đi lên trước nhìn thấy dáng vẻ của con trai mà lòng đau khôn nguôi..