Đưa tay lên lau mặt, cô biết mình không thể để Thịnh Vân Hạo khó xử, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, căn bản không thể rút lại được.
Bắt buộc bản thân không được nghĩ tới những chuyện đó nữa, dù sao cô cũng không đơn độc, cô còn có Tô Thần Vũ, cô không thể vì chút chuyện này mà đánh mất tự tin.
Chậm rãi đứng dậy đẩy cửa phòng bệnh ra, mỉm cười nhìn Tô Thần Vũ đang ở trong, nhưng quả thật nụ cười đó đối với việc khóc còn khó coi hơn nhiều.
“Thần Vũ.
”
Trong phòng bệnh Tô Thần Vũ thấy Tô Tuyết Vy đã trở về thì trở nên rất vui vẻ, vội vàng hỏi: “Mẹ! Tại sao không nhìn thấy ba?”
“ Ba của con, còn có việc một lát nữa sẽ đến.
” Tô Tuyết Vy thản nhiên tìm lý do để tránh đi.
Tô Tuyết Vy biết trong lòng Thịnh Vân Hạo đã rất thất vọng với cô, vừa rồi cô còn muốn đi giải thích và xin lỗi, nhưng bây giờ đến đó, chỉ là tự rước lấy nhục.
Nghĩ đi nghĩ lại, một giọt nước theo khóe mắt chảy xuống, Tô Thần Vũ thò tay ra lau đi nước mắt, tò mò hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại khóc? Có phải Thần Vũ làm mẹ không vui không?”
Tô Tuyết Vy lắc đầu, nhìn Tô Thần Vũ vừa khóc vừa cười, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, liền nói: “Không có, Thần Vũ rất ngoan, mẹ chẳng qua là cảm thấy cảm động mà thôi.
”
Tô Thần Vũ hiểu chuyện như vậy làm cho lòng cô cảm thấy rất chua xót, tại sao đứa trẻ này phải theo cô để chịu khổ, hiện tại cô và Trịnh Vân Hạo đã kết thúc, nếu sự thật hai mươi năm trước bị lộ ra, chỉ sợ không thể nào quay đầu lại được.
Cô không lo lắng cho chính mình, mà cô lo cho Thần Vũ, Thịnh Vân Hạo sẽ đối xử với Tô Thần Vũ như thế nào? Tô Tuyết Vy không suy nghĩ, cũng không dám nghĩ tới, chỉ thấy cả người như ngã vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.
Thịnh Vân Hạo ở trong xe cũng không khá hơn là bao, anh ta muốn đi đến bệnh viện, nhưng trong nội tâm có một âm thanh nói cho anh biết rằng Tô Tuyết Vy chính là kẻ thù của anh, không thể ở chung một chỗ.
Đau đầu xoa huyệt thái dương, hiện tại anh căn cản không biết làm như thế nào mới tốt, trong lòng anh cảm thấy rất thất vọng thậm chí là còn nhiều hơn bốn mươi năm trước, loại cảm giác này chỉ có thể nói là tuyệt vọng.
Anh đối với Tô Tuyết Vy cảm thấy tuyệt vọng.
Rất nhanh anh liền đặt tay xuống, mặc kệ sự tình phát triển như thế nào, anh sẽ đến bệnh viện tìm Tô Tuyết Vy để hỏi cho rõ ràng, chuyện này anh không thể buông tha cho.
Ngay thời điểm xe chuẩn bị xuất phát, đột nhiên có người đập vào cửa kính của xe, anh bực tức nhìn người bên ngoài cửa, trong lòng càng thêm không vui.
Chu Hạo Thanh hôm nay vốn dĩ là định đi đến nhà họ Lục, khi lặng lẽ đi trên đường thì thấy những bức ảnh khó coi của Thịnh Vân Hạo cùng Trình Vũ Thanh đập vào mắt, lập tức quay đầu đến tập đoàn Hoàng Kim, để hỏi rõ ràng chuyện này là có ý gì.
“Thịnh Vân Hạo, xuống xe!” Chu Hạo Thanh nói với đôi mắt đỏ ngầu.
Thịnh Vân Hạo nhàn nhạt liếc mắt, rút chìa khóa xe, mở cửa đi xuống hỏi: “Có chuyện gì không?”
Nhân lúc Thịnh Vân Hạo chưa đứng vững, Chu Hạo Thanh tung một cước hướng về Thịnh Vân Hạo mà đánh tới, không một chút lưu tình, lồng ngực phập phồng tức giận nhìn anh.
Lấy điện thoại di động ra, đem tin tức của trang web đang đặt trước mặt anh ta, tức giận nói: “Cái này là anh nói với tôi, sẽ đối xử tốt với cô ấy? Thịnh Vân Hạo, anh đừng có cặn bã như vậy!”
Chỉ cần nghĩ tới việc Tô Tuyết Vy còn đang mang thai, Thịnh Vân Hạo ở bên ngoài lại làm ra chuyện này, Chu Hạo Thanh siết chặt nắm đấm, hận không thể đem người trước mặt mà đánh chết.
Nghe Chu Hạo Thanh chất vấn, Thịnh Vân Hạo đứng dậy, lau đi khóe miệng, hừ lạnh nói: “Tôi cặn bã? Chu Hạo Thanh, anh tại sao lại không hỏi cô ấy đã làm ra cái gì!”
“Cô ấy làm ra cái gì? Tôi chỉ cần biết cô ấy vì anh mà đã hy sinh rất nhiều!”
“Vì tôi? Sao anh không hỏi cô ấy điều tra sự việc kia để trả thù hay là giúp tôi? Thịnh Vân Hạo nói tiếp: “Còn nữa, đứa bé trong bụng của cô ấy, tôi làm sao biết nó có phải là con của tôi hay không!”
Bây giờ Thịnh Vân Hạo như là một con dã thú đang tức giận, hai mắt đỏ hoe nhìn anh ta, anh hoàn toàn đã bị cơn tức giận khống chế, ngay cả những lời nói ra, anh cũng không thể kiểm soát được.
Chu Hạo Thanh nghe anh nói những lời này, lửa giận lập tức tràn đầy lồng ngực, bước nhanh về phía trước nắm chặt lấy cổ áo anh ta, giọng nói tràn đầy tức giận.
“Trừ anh ra, ai có thể chạm vào cô ấy? Anh bây giờ nói với tôi không phải anh? Thịnh Vân Hạo! Anh có phải hơi quá đáng hay không!”
Ánh mắt của Trịnh Vân Hạo tràn đầy sự khinh thường, bây giờ Chu Hạo Thanh đến tra hỏi anh về chuyện này cũng đủ để chứng minh Tô Tuyết Vy đã phản bội anh, hoàn toàn phản bội anh!
“Chu Hạo Thanh, cô ấy đã đi đến Sài Gòn để điều tra chuyện này, anh còn rõ hơn tôi, chẳng lẽ anh không biết cô ấy là con gái của Tô Tranh Hữu sao?”
Thịnh Vân Hạo đã nói ra những lời này, Chu Hạo Thanh biết anh ta đã biết sự thật của hai mươi năm trước, tuy nhiên anh vẫn không cam tâm tức giận nhìn anh ta.
Trình Vũ Thanh ở trong thang máy định bước ra thì thấy hai người này đang ở bãi đỗ cãi nhau, vội vàng lách mình trốn vào bên trong một đường tắt.
Trong lòng mặc dù hiếu kì lí do vì sao bọn họ lại ở cùng nhau một chỗ, nhưng vẫn lấy điện thoại ra quay lại, trong bãi đỗ xe hiện không có người nên giọng nói của hai người càng thêm rõ ràng.
Cô biết rõ hai người đang nói chuyện tin tức, những tin tức đó là do một tay cô phát đi vào tối qua, mục đích là để Tô Tuyết Vy hoàn toàn hết hy vọng.
Không ngờ, Tô Tuyết Vy không đến, ngược lại Chu Hạo Thanh lại đến, trong lòng cô thầm suy nghĩ, xem ra nhân duyên của Tô Tuyết Vy tốt quả đúng là không sai.
Khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, vui vẻ nhìn về phía hai người ở phía trước, đoạn ghi âm trong điện thoại cũng không dừng lại, cô biết rõ đây đối với cô là một cơ hội.
Bỗng nhiên, Thịnh Vân Hạo quát lên: “Các người cho rằng có thể lừa dối tôi ư? Chơi tôi như một kẻ ngu ngốc?”
Chu Hạo Thanh nhìn bộ dạng của anh ta, bỗng nhiên không biết nói cái gì, mục đích của anh đến là để hỏi tội anh ta, tại sao bây giờ lại biến thành Thịnh Vân Hạo hỏi tội anh.
“Tôi hận nhất là những người lừa gạt tôi, các người cũng biết hai mươi năm trước ba của cô ấy đã làm ra chuyện gì, ngay cả chính cô ấy cũng biết, vì cái gì mà không nói rõ mọi chuyện với tôi!”
Thịnh vân Hạo đẩy Chu Hạo Thanh ra, trên mặt sự tức giận hiện rõ, thậm chí còn nở một nụ cười lạnh lùng, từng câu từng chữ nói ra: “Tôi sẽ không tha thứ cho cô ta, vĩnh viễn sẽ không.
”
Chu Hạo Thanh siết chặt điện thoại trong tay, đồng tử co rút lại, một lần nữa đánh lên mặt của anh ta, sau đó lại túm chặt cổ áo của anh ta nói: “Người anh nên hận, là chính bản thân anh!”
Trình Vũ Thanh nhìn một màn này đầy thích thú, quá trình ghi âm trên điện thoại được nhấn tạm dừng, cô ta nghe được Thịnh Vân Hạo nói những câu kia chính là điều mà cô ta muốn, hiện tại cô ta có thể đi tìm Tô Tuyết Vy.
Quay người đi ra khỏi bãi đổ xe.
Thịnh Vân Hạo hất tay Chu Hạo Thanh ra, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nghe thấy anh ta nhàn nhạt nói một câu: “Đúng vậy, tôi nên hận chính bản thân mình, hận chính mình không thể sớm phát hiện ra bộ mặt thật của cô ta.
”
Nói xong câu đó, anh lướt qua Chu Hạo Thanh, lên xe, rời khỏi bãi đỗ xe.
.