Cô không khỏi nhớ lại Thịnh Vân Hạo của bốn năm về trước, ý chí hăng hái, cả người giống như một con sư tử làm cho người ta ngưỡng mộ.
Giờ thì sao? Vì tình yêu mà trở thành một người sa sút, khốn khổ sao?
Thịnh Vân Hạo biết Tô Tuyết Vy không muốn nhìn thấy anh, nhưng anh nghĩ, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa cho Tô Tuyết Vy, nói: "Anh biết em không muốn nhìn thấy anh.
Tờ giấy này là bác sĩ bảo anh đưa cho em."
Tô Tuyết Vy nhàn nhạt liếc nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh, không hề có một gợn sóng nào, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ, không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì.
Cô bình tĩnh chìa tay ra nhận lấy tờ giấy, ngón tay nhỏ mát lạnh của Tô Tuyết Vy chạm vào lòng bàn tay anh, sau đó thu ngay về mà không hề lưu lại, Thịnh Vân Hạo chỉ có thể nhớ ở trong lòng, nhìn ở trong mắt.
Anh nhìn ra khẩu hình của Tô Tuyết Vy: “Cút đi.”
Anh chán nản nhắm mắt lại, dùng lòng bàn tay che nửa khuôn mặt, trầm thấp cười vài tiếng, nhìn vẻ mặt Tô Tuyết Vy không chút nào thay đổi, sự quyết đoán ở trong lòng lập tức tăng thêm một chút, anh chậm rãi mở miệng nói.
"Anh sẽ còn tới nữa.
Nếu như em nhất định muốn ở bên Chu Hạo Thanh, anh nhất định sẽ khiến anh ta phải hối hận."
Nghe được những lời này, trên mặt Tô Tuyết Vy giờ mới có chút phản ứng.
Cô không dám tin nhìn Thịnh Vân Hạo, lồng ngực đập vô cùng mạnh, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
Nhìn vẻ mặt của cô, Thịnh Vân Hạo cảm thấy trong lòng nhói đau, chẳng lẽ chỉ khi nhắc đến anh ta, cô mới có phản ứng như vậy sao? Còn anh là cái gì?
"Tuyết Vy, đồng ý với anh, hãy ở bên anh, anh sẽ bỏ qua cho Chu Hạo Thanh.
Nếu từ chối lời anh nói, em biết anh sẽ làm ra chuyện gì mà."
Thịnh Vân Hạo không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cách này để buộc Tô Tuyết Vy phải ở lại.
Có thể làm như vậy sẽ khiến cô ấy bị tổn thương, nhưng đây là biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Cứ cho là cô sẽ hận anh thì anh vẫn phải giữ cô bên mình.
Tô Tuyết Vy nghe xong những lời này, biểu cảm dần dần trở nên tức giận, siết chặt tay đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Hiển nhiên cô bị lời nói của Thịnh Vân Hạo kích động đến cảm xúc bất ổn, cô biết Thịnh Vân Hạo có thể làm được mọi thứ.
Tô Tuyết Vy buông tay Tô Thần Vũ ra, cô tức giận đến mức cả cơ thể run rẩy bước xuống giường, giày cũng không thèm mang, đi thẳng đến chỗ Thịnh Vân Hạo giơ tay lên, hung hăng tát Thịnh Vân Hạo một cái.
Trên mặt Thịnh Vân Hạo hiện rõ năm dấu tay.
Thịnh Vân Hạo sờ lên gò má, cảm giác đau truyền đến từng cơn.
Anh nhìn lồng ngực đang phập phồng lên xuống của Tô Tuyết Vy.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đánh anh, thế nhưng lần này cô lại vì người khác mà đánh anh.
Lòng bàn tay Tô Tuyết Vy tê dại, toàn thân phát run vì tức giận, bàn tay đang giơ lên từ từ hạ xuống, vẻ căm giận cùng ghét bỏ trong mắt cô hoàn toàn làm trái tim Thịnh Vân Hạo lạnh buốt.
Tiêu Châu bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ.
Tô Tuyết Vy thế mà lại đánh Thịnh Vân Hạo, bọn họ rốt cuộc đã nói những gì trước đó.
Cô ta vội vàng đẩy cửa bước vào, cố gắng ngăn không cho tình hình phát triển thêm nữa.
Tô Thần Vũ lần đầu tiên nhìn Tô Tuyết Vy đánh người, bầu không khí như vậy rõ ràng khiến cậu bé cảm thấy sợ hãi, thân thể nhỏ bé không kìm được mà run lên, gọi lên một tiếng kéo tới sự chú ý: "Mẹ."
Tô Tuyết Vy lúc này mới phản ứng kịp, Tô Thần Vũ vẫn ở bên cạnh cô, vậy mà cô lại để sự tức giận làm mụ mị đầu óc.
Cô tại sao có thể để Tô Thần Vũ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Thần Vũ sẽ tổn thương đến mức nào.
Vội vàng ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Tô Thần Vũ, vỗ nhẹ lên lưng cậu bé, yên lặng an ủi cậu bé, cố gắng mang lại cho cậu bé đầy đủ cảm giác an toàn.
Tô Thần Vũ bắt đầu khẽ khóc lên nức nở.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Thịnh Vân Hạo muốn ngồi xổm xuống để an ủi hai người, nhưng cánh tay lại bị Tiêu Châu lập tức nắm lấy, không lời giải thích mà kéo ra bên ngoài.
Tiêu Châu cảm nhận rõ ràng khí thế muốn giết người của Tô Tuyết Vy.
Cơ thể bị Tiêu Châu chật vật kéo ra bên ngoài, Thịnh Vân Hạo vẫn không phản ứng lại trước khi bị kéo ra.
Thịnh Vân Hạo nhìn Tiêu Châu với vẻ mặt khó chịu, thậm chí còn muốn quay vào, nhưng lại bị Tiêu Châu ngăn lại.
Anh nổi nóng nhìn Tiêu Châu, nói rằng: "Cô đang làm cái gì vậy? Tránh ra."
Tiêu Châu nhìn thấy giọng điệu khó chịu của anh, cả giận nói: "Làm ầm lên còn chưa đủ sao? Anh nhìn Tô Tuyết Vy đi, anh đã nói gì với chị ấy rồi? Ánh mắt vừa nãy của chị ấy rõ ràng muốn giết anh đấy!"
Thịnh Vân Hạo bị tiếng rống làm cho sững sờ, vẻ mặt lập tức đờ đẫn cả ra, Tô Tuyết Vy muốn giết anh ư?
Tiêu Châu đau đầu nhìn anh, khẽ mắng: "Anh nói cái quái gì vậy? Chị ấy sao có thể tức giận đến như thế? Thịnh Vân Hạo, bác sĩ dặn rồi, chị ấy không thể chịu được kích động."
"Tôi…" Thịnh Vân Hạo vò đầu một cách sốt ruột, sau đó lại đấm một phát vào tường: "Tôi chỉ nói là, nếu cô ấy không chịu ở bên tôi, tôi sẽ làm cho Chu thị biến mất mãi mãi."
Nghe vậy, Tiêu Châu xoa ấn đường của mình, tự nhủ phải bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Anh điên rồi hả, anh bây giờ quay về trước đi.
Có chuyện tôi sẽ thông báo cho anh sau, bây giờ chị ấy chịu không nổi kích động đâu."
Thịnh Vân Hạo phớt lờ lời nói của Tiêu Châu, ngồi thẳng xuống ghế tựa ở cửa, vẻ mặt u ám như muốn rơi nước mắt, không nói một lời nào.
Tiêu Châu cùng đành coi như không có gì, bỏ lại một câu tự thu xếp ổn thỏa rồi bước vào phòng bệnh.
Thịnh Vân Hạo giống như một con sói đơn độc không tìm được nơi để trút giận, ra sức nắm chặt tóc của mình, hai mắt đỏ bừng nhìn xuống đất, đứng dậy đấm một phát vào tường, nhìn về phía trước với gương mặt hung ác.
Tiêu Châu đi tới nhìn thấy Tô Tuyết Vy ở bên trong, vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng an ủi.
"Anh ấy đi rồi, không sao hết, cô đừng lo lắng."
Tô Tuyết Vy vỗ vai Tô Thần Vũ, lặng lẽ nghe lời Tiêu Châu an ủi, cơn sóng trong lòng khó mà bình yên trở lại.
Cô không thể tin được Thịnh Vân Hạo lại có thể dám nói ra những lời như vậy.
“Có chuyện gì cứ nói với em, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Chúng ta đứng dậy trước đi, dưới đất lạnh lắm, chị lại mặc phong phanh thế này.” Tiêu Châu đỡ cô đứng dậy.
Tô Tuyết Vy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Thần Vũ, khẽ cười với cậu bé, như thể cô đang muốn nói với anh rằng mọi chuyện không sao cả, có mẹ ở đây, đừng lo lắng gì cả.
Tiêu Châu cầm tờ giấy trên bàn liếc mắt nhìn, chỉ viết đơn giản mấy cái như chú ý sức khỏe, uống thuốc đúng giờ, căn bản là những thứ bệnh nhân bình thường cần phải chú ý.
Nhưng phía dưới lại có một hàng những việc phụ nữ mang thai cần lưu ý.
Tô Tuyết Vy nhấc bút lên viết xuống mấy dòng chữ.
Tiêu Châu nhìn đoạn này với vẻ mặt phức tạp, thở dài đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Thịnh Vân Hạo ở ngoài cửa, nói: "Anh đi đi, chị ấy nói nếu gặp lại anh lần nữa, chị ấy sẽ giết anh."
Hành lang của bệnh viện vắng lặng, chỉ có tiếng nói chuyện của Tiêu Châu và Thịnh Vân Hạo.
Giọng nói của cô ấy như xuyên qua tai Thịnh Vân Hạo, biến thành một lưỡi dao sắc nhọn hung hăng đâm thẳng vào trái tim anh, đau đớn không dứt.
Tiêu Châu tiếp tục nói: "Anh đi đi, có vấn đề gì tôi sẽ gọi điện cho anh."
Nói xong thì đi vào.
Cả buổi chiều trôi qua rất nhanh, Thịnh Vân Hạo vẫn đứng ngoài cửa không nhúc nhích, giống như một con rối bị hỏng, mất kiểm soát mà gục xuống một bên, nhìn bức tường trước mặt với đôi mắt trống rỗng, câu nói kia cứ không ngừng vang lên trong đầu..