“Chuyện này không phải anh không nói cho em biết mà là sợ em xảy ra chuyện.
” Thịnh Vân Hạo từ từ mở miệng nói.
Tô Tuyết Vy dừng động tác giãy dụa lại, quay đầu nhìn Thịnh Vân Hạo, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Vân Hạo bắt đầu chầm chậm nói hết ra chân tướng của sự việc, anh rất không muốn nói những chuyện này, nhưng lại sợ Tô Tuyết Vy rời xa mình, lúc này, cho dù Tô Tuyết Vy làm thế nào để biết được chuyện này, anh cũng phải nói rõ ràng ra hết tất cả.
“Thật ra tất cả những chuyện này đều là giả hết.
” Thịnh Vân Hạo nhìn cô, nói.
Cách nói như vậy khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy nó không giống với những gì cô biết một chút nào.
Lời Lục Đan Bạch nói vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng bây giờ anh lại nói với cô đây là giả, sao cô có thể tin nổi đây?
Trong biệt thự, Trình Thiên Na mặt đầy tức giận đi tới ghế sofa trong phòng khách, bà ta nhìn quản gia và Quy Ngọc Quỳnh ở trước mặt, trong lòng không vui vẻ chút nào, rõ ràng đây là người của bà ta nhưng bây giờ họ đã biến thành cái dạng gì rồi?
Càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng giống như có ngọn lửa không ngừng bùng cháy, cốc trà trong tay bị ta bị bóp đến nát bét, cách làm này không khiến bà ta cảm thấy dễ chịu, ngược lại nó còn khiến cơn giận dữ trong lòng càng ngày càng lớn hơn.
Cốc phát ra những tiếng leng keng trên mặt đất, những mảnh vụn gốm sứ không ngừng bắn ra khắp nơi, nước trà nóng trong cốc thậm chí còn bắn lên cả quần của quản gia ở bên cạnh.
Quản gia không nói gì, ông ta dọn đồ rồi vứt vào thùng rác, đứng bên cạnh nhìn Trình Thiên Na.
“Sao nào? Đây là đang sợ tôi ra tay với mợ chủ của các người sao? Các người cũng coi thường tôi quá rồi đấy.
” Trình Thiên Na khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Quản gia không nói gì, ông ta chỉ yên lặng đứng một bên, dường như lời mà Trình Thiên Na nói lúc này, chuyện mà Trình Thiên Na làm lúc này giống như không khí vậy, căn bản không đáng để ông ta ghi nhớ.
Quy Ngọc Quỳnh hoảng loạn chạy từ trên tầng xuống, nói vào tai quản gia: “Không thấy mợ chủ đâu nữa rồi.
”
Quản gia vô cùng kinh ngạc, ông ta vội vàng lên tầng kiếm tra, chỉ sợ không cẩn thận làm thất lạc Tô Tuyết Vy, đợi đến khi Thịnh Vân Hạo quay về, mọi người liên quan tới chuyện này chắc chắn toi đời rồi.
Trình Thiên Na thấy dáng vẻ vô cùng hoảng loạn của hai người, trong lòng bà ta không ngừng suy đoán, khóe miệng đột nhiên cong lên, lẽ nào không thấy Tô Tuyết Vy đâu nữa rồi?
Đây đúng là ông trời đang giúp bà ta mà.
Bà ta chầm chậm đứng dậy, trên mặt nở nụ cười đắc ý, bà ta đi lên tầng hai, người dựa vào cửa phòng Tô Tuyết Vy, nhìn Tô Thần Vũ đang say giấc nồng, bà ta híp mắt lại, hận không thể bóp chết thằng bé kia.
Quy Ngọc Quỳnh cảm nhận được ánh mắt của Trình Thiên Na, cô ấy vội vàng chắn trước mặt Tô Thần Vũ, không để cho Trình Thiên Na nhìn thấy cậu bé.
Trình Thiên Na trừng mắt với Quy Ngọc Quỳnh, nói: “Yo, đây là thế nào đấy? Ngay cả một người làm cũng có thể trắng trợn, to gan đối kháng với tôi như này cơ à?”
Sắc mặt của quản gia vô cùng khó coi, Tô Tuyết Vy và Lâm Tịch Tuyết thật sự không thấy đâu nữa rồi.
Trình Thiên Na xoải bước đi vào trong phòng, bà ta nhìn căn phòng một lượt, ghi nhớ hết tất cả, rồi cười nói: “Các người đúng thật là nực cười, một người sống sờ sờ như vậy mà cũng có thể để mất được.
”
Sự độc ác trong mắt nhanh chóng nhìn sang chỗ Tô Thần Vũ, bà ta thầm chửi rủa trong lòng, tên nghiệt chủng chết tiệt!
Khi quan rgia quay người lại, nhìn thấy ánh mắt của Trình Thiên Na, trong lòng ông thở dài một hơi, sau đó lại mở miệng nói: “Bà muốn thế nào?”
Trong giọng điệu của ông đã không còn bất kì sự cung kính nào nữa, cuộc đối thoại sáng nay của Thịnh Vân Hạo và Trình Thiên Na bọn họ đều đã nghe rõ mồn một, hơn nữa chuyện mà Trình Thiên Na làm bọn họ cũng biết rõ một hai rồi.
Những chuyện mà Trình Thiên Na làm trước đó, bọn họ không nói là bởi vì bọn họ không có đủ sức mạnh để nói ra chuyện này, nhưng cho đến hôm nay mọi chuyện đều đã rõ hết rồi, vậy thì bọn họ cũng sẽ không khách sáo nữa.
“Ông dám bất kính với tôi?” Trình Thiên Na giơ tay lên định tát cho quản gia một cái.
Nhưng lại bị Tô Tuyết Vy ở phía sau ngăn lại, Trình Thiên Na còn đang hiếu kỳ không biết là ai ngăn bà ta, khi bà ta quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, đáng ghét của Tô Tuyết Vy.
“Bà muốn làm gì bọn họ?” Khuôn mặt Tô Tuyết Vy tràn ngập vẻ giận dữ.
Vốn dĩ cô muốn đi tìm Lục Đan Bạch, về sau nghĩ tới Tô Thần Vũ vẫn còn ở trong biệt thự, vừa nãy, khi vừa đi vào, nhìn thấy cậu bé vẫn còn đang ngủ nên cô không tới làm phiền.
Hơn nữa trong biệt thự vẫn còn có mấy người quản gia, căn bản cô không cần phải sợ Trình Thiên Na sẽ làm ra chuyện gì, nhưng vì để yên tâm hơn nên cô vẫn định quay về đưa Tô Thần Vũ đi.
Trình Thiên Na hất tay cô ra, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, nói: “Sao nào? Tôi là ai cơ chứ, còn cô không phải chỉ là tình nhân của Vân Hạo thôi hay sao?”
Lời bà ta nói vô cùng khó nghe, thậm chí còn hơi có xu hướng đang sỉ nhục người khác.
Tô Tuyết Vy híp mắt, nghiêng người đi vào phòng, khi đối mặt với Trình Thiên Na, cô không có chút sợ hãi nào.
“Đương nhiên tôi biết tôi là ai rồi, thế nhưng bà cũng chỉ là một con chó ham sống sợ chết mà thôi.
”
Ham sống sợ chết?
Từ này hình dung rất tốt, nói Trình Thiên Na ham sống sợ chết thì không sai, dù sao chuyện này cũng do ý nguyện của bà ta mà xảy ra hết.
Trình Thiên Na không thích câu này, càng không thích người nói câu này lại là Tô Tuyết Vy ở trước mặt, nếu như có thể nói ra, bà ta thật sự muốn giết chết Tô Tuyết Vy.
“Cô nói cái gì!” Trình Thiên Na lập tức hét lên, đưa tay ra muốn đánh Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy căn bản không sợ khí thế của bà ta, thậm chí cô còn đứng đó muốn phản kháng lại, hoàn toàn không quan tâm tới vẻ mặt của Trình Thiên Na, vừa nãy cô đã nghe thấy hết toàn bộ mọi chuyện rồi.
“Tôi nói bà là một con chó.
”
Nếu như không phải bởi vì Trình Thiên Na, Thịnh Vân Hạo sao có thể biến thành dáng vẻ này được.
Mặc dù thân phận của bọn họ không nói lên được điều gì, nhưng bà ta cũng có thể làm ra được toàn bộ chuyện này.
Nhất thời, cả căn biệt thự đều là giọng nói điên cuồng của Trình Thiên Na và ddoonhj tác muốn đánh người của bà ta.
Cô vốn đang yên lặng đứng bên cạnh ghế nhìn, trong mắt hoàn toàn không còn vẻ lạnh nhạt của trước đó, bây giờ trong mắt đều bị sự xem thường xâm chiếm hết.
Trình Thiên Na giống như phát điên, bà ta xông qua đánh Tô Tuyết Vy nhưng lại bị quản gia ở bên cạnh ngăn lại, không để bà ta động vào một ngón tay của Tô Tuyết Vy.
Tô Thần Vũ ở một bên bị làm cho tỉnh giấc, cậu bé nhíu mày, hic hic lên vài tiếng rồi tỉnh dậy.
Tô Tuyết Vy vội vàng tiến lên phía trước, đỡ Tô Thần Vũ dậy, hỏi: “Thần Vũ, còn sao thế?”
Tô Thần Vũ xoa mắt, nhìn Tô Tuyết Vy, vui vẻ kêu lên: “Mẹ, vừa nãy con đã nằm mơ!”
Tô Tuyết Vy mang theo nụ cười, cô im lặng lắng nghe, dường như tất cả xảy ra vừa nãy đều không tồn tại, Trình Thiên Na cũng là nhân vật không hề tồn tại.
Trình Thiên Na tức giận tới nỗi ngực phập phồng lên xuống, bà ta nhìn hai mẹ con ở trên giường, trong mắt đều là ý thù hận, bà ta hận đến phát điên, muốn giết chết Tô Tuyết Vy.
Nhìn thấy bình hoa trên tủ bên cạnh, Trình Thiên Na không nghĩ gì, lập tức cầm bình hao lên, đi nhanh đến trước mặt hai mẹ con Tô Tuyết Vy, sự phẫn nộ trong con ngươi đã bao trùm cả người.
Đột nhiên, Tô Thần Vũ nhìn thấy Trình Thiên Na ở phía sau Tô Tuyết Vy không nói gì, trong mắt cậu đều là sự sợ hãi, thậm chí cậu không dám nói gì, Tô Thần Vũ co rụt người lại.
Tô Tuyết Vy nhìn Trình Thiên Na giống như phát điên ở phía sau, cô không thể không để tâm đến được, cô nhíu mày, ddinnhj đứng dậy hỏi bà ta muốn làm gì nhưng không ngờ Trình Thiên Na lại cầm bình hoa đập về phía Tô Thần Vũ.
.