Đến lúc này rồi mà anh còn hoài nghi mình cố ý nói dối.
“Tôi đi nơi nào, sao anh không tự đi mà hỏi Tô Minh Nguyệt? Không phải anh thân cận với cô ta nhất sao, sao ngay cả chuyện này cũng không biết thế?” Tô Tuyết Vy giương giọng giễu cợt.
Thịnh Vân Hạo nhíu mày, cất giọng lai giả bất thiện:
“Tô Tuyết Vy, cô ấy là chị cô.”
Tô Tuyết Vy cười lạnh: “Cô ta không phải, cũng chưa từng là chị gái tôi.”
Thịnh Vân Hạo nhìn cô gái trước mắt, khóc đến đỏ bừng chóp mũi, kết hợp với âm thanh khàn khàn nhất thời không muốn so đo với cô nữa.
Đèn phòng cấp cứu tắt.
Tô Thần Vũ được đẩy ra ngoài, Tô Tuyết Vy vội vàng hỏi: “Thần Vũ thế nào rồi?”
“Đã qua giai đoạn nguy hiểm.”
Lúc Tô Thần Vũ tỉnh lại vừa vặn gặp ngay khuôn mặt băng sương của Thịnh Vân Hạo, có chút sợ hãi hỏi: “Chú, mẹ cháu đâu?”
Tô Tuyết Vy vì là người nhà của bệnh nhân nên bị bác sĩ giữ lại, bảo là có chuyện cần nói.
“Cô ấy có việc đi ra ngoài rồi.”
Thật ra thì Tô Thần Vũ cảm thấy rất thân thiết với Thịnh Vân Hạo, nhưng cả người Thịnh Vân Hạo cứ tản ra khí tức lạnh nhạt chớ gần nên Tô Thần Vũ mới không dám thân cận với anh.
Hồi lâu sau, Thịnh Vân Hạo mới nhẹ giọng hỏi: “Những ngày qua cháu và mẹ đi đâu vậy?”
“Ở trong phòng, mẹ nói là nhà cũ.” Tô Thần Vũ đúng sự thật nói.
Nhà họ Tô? Sao cô lại đến nhà họ Tô?
Thịnh Vân Hạo nhíu mày, có chuyện trùng hợp như vậy sao? Thời điểm Tô Minh Nguyệt cần máu, Tô Tuyết Vy vẫn ở ngay tại nhà họ Tô, rốt cuộc là có chuyện gì?
Tô Thần Vũ nhìn thấy Thịnh Vân Hạo cứ nhíu mày liền đưa tay lên vuốt chân mày anh, cười nói: “Mẹ nói cười lên mới xinh đẹp, cau mày rất xấu xí.”
Bỗng nhiên cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng truyền từ đầu ngón tay của Tô Thần Vũ tới, trong lòng liền mềm nhũn thành một mảnh.
Nhìn mí mắt của Tô Thần Vũ, anh tự nhiên cảm thấy hình như dáng dấp của đứa bé này rất giống mình, chẳng lẽ đứa bé này là con mình?
Bị ý nghĩ này dọa sợ hết hồn, Thịnh Vân Hạo rất nhanh lại nghĩ đến đứa bé này là bằng chứng của việc cô phản bội hắn, lửa giận lại vô cớ bốc lên.
Tô Thần Vũ nhìn thấy Thịnh Vân Hạo có vẻ tức giận, nghĩ là mình chọc chú không vui, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi chú, có phải Thần Vũ khiến chú không vui không?”
Thịnh Vân Hạo cảm thấy nổi giận với con nít thật không nên, không thể làm gì khác hơn là nói: “Không có.”
Tô Thần Vũ cầm tay Thịnh Vân Hạo bóp bóp nói: “Chú này, mẹ nói những lúc không vui thì cứ xoa xoa, nắm tay thì không vui sẽ bị xua đi mất.”
Bàn tay nhỏ bé của Tô Thần Vũ đặt vào tay của Thịnh Vân Hạo, hai bàn tay chồng lên nhau tựa như người cha đang bế con vậy.
Bên kia.
“Không thể nào.
Con khốn Tô Tuyết Vy kia tuyệt đối không thể biết được, chuyện này làm vô cùng sạch sẽ.” Mạnh Tú Cầm kêu lên.
“Mẹ, là thật, sợi dây chuyền cô ta cầm ra hôm nay đúng là của con, nếu như bị anh Vân Hạo biết, anh ấy nhất định sẽ rời bỏ con, mẹ, làm thế nào bây giờ?
Mạnh Tú Cầm an ủi Tô Minh Nguyệt nói: “Đừng lo lắng, Minh Nguyệt, mẹ nhất định sẽ khiến con khốn Tô Tuyết Vy kia biến mất.”
Nghe bà ta đảm bảo như vậy, Tô Minh Nguyệt mới buông xuống tảng đá trong lòng, cô ta sẽ chống mắt lên xem lần này Tô Tuyết Vy dùng cái gì đấu với cô ta.
Mạnh Tú Cầm thầm nghĩ, chỉ cần là người uy hiếp đến hạnh phúc của con gái bà ta thì đừng mong còn sống trên đời này.
Bà ta nhất định sẽ khiến Tô Tuyết Vy chết không được tử tế, bốn năm trước như thế nào thì bốn năm sau cũng giống như vậy.
Tô Tuyết Vy vừa vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không nếm ra tư vị gì.
Mặc dù cô rất muốn nói cho Thịnh Vân Hạo biết Tô Thần Vũ chính là con trai anh, nhưng bây giờ chưa phải lúc, trong tay cô còn chưa có được bằng chứng của những chuyện năm đó.
Tô Thần Vũ là người đầu tiên phát hiện ra Tô Tuyết Vy, vui vẻ hướng cô vẫy tay: “Mẹ.”
Tô Tuyết Vy đi đến cầm tay Tô Thần Vũ hỏi: “Thần Vũ thấy thế nào rồi?”
Giọng nói ôn như này là thứ Thịnh Vân Hạo khao khát bốn năm qua, không ngờ hôm nay lại được nghe thất, thật châm chọc.
Tô Tuyết Vy, tại sao lại phản bội anh?
Thịnh Vân Hạo nhìn cảnh hai mẹ con lời qua tiếng lại cười nói, trong lòng khó chịu như bị kim đâm.
Anh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, không muốn lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đi ra ngoài, Tô Tuyết Vy nói với Tô Thần Vũ: “Mẹ ra ngoài một chút, chờ mẹ trở lại được không?”
“Vâng.”
Trên hành lang bệnh viện yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ.
Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói: “Ra đây làm gì?”
“Tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã cứu Thần Vũ.” Tô Tuyết Vy không chút sợ hãi nhìn anh.
“Tôi giúp cô chỉ vì Minh Nguyệt cần máu của cô mà thôi.”
Đã sớm biết rõ nguyên nhân, nhưng những lời này vẫn như cũ khiến Tô Tuyết Vy đau đớn không thôi.
Tô Tuyết Vy bi thương nói: “Vậy cũng phải cảm ơn Tổng giám đốc Hạo, chút chuyện nhỏ này cũng phải phiền anh đào hôn.”
Thịnh Vân Hạo bị những lời này chặn họng đến khó chịu, đành khô khốc ném ra một câu: “Tôi sẽ không tha thứ cho cô, Tô Tuyết Vy.”
Nói xong câu này, anh dứt khoát xoay người rời đi.
Tô Tuyết Vy vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế, cô tưởng mình đã sớm quen rồi.
Nhưng mỗi câu nói của Thịnh Vân Hạo vẫn nặng như từng quả lựu đạn, hung hăng nổ hư trái tim chồng chất tổn thương của cô.
Cô không hận Thịnh Vân Hạo, tất cả đều trách bản thân.
Nếu như không phải năm đó cô khăng khăng làm theo ý mình, làm sao có thể ngốc đến mức rơi vào cạm bẫy của Tô Minh Nguyệt.
Người đáng hận là cô.
Ở ngoài cửa điều chỉnh lại cảm xúc, Tô Tuyết Vy lại thay một khuôn mặt vui vẻ quay lại phòng bệnh.
Tô Thần Vũ là điểm tựa tinh thần duy nhất của cô lúc này.
Cô chắc chắn phải bảo vệ tốt Tô Thần Vũ.
Chuyện hôm nay cô tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh thêm lần nữa.
Vừa mới định mở cửa ra thì Chu Hạo Thanh gọi điện đến cho cô.
“Alo, Hạo Thanh.”
“Tuyết Vy, bản thu âm và video anh mới gửi qua điện thoại cho em đấy, bây giờ anh đang có chút chuyện quấn thân, một mình em tự cẩn thận.”
Lời còn chưa nói xong, bên kia đã cúp điện thoại, bên Chu Hạo Thanh hình như có âm thanh ồn ào, nhưng không chờ Tô Tuyết Vy nghĩ kỹ, tin nhắn trên điện thoại đã hiện lên.
Run rẩy mở đoạn video ra, trong hình là đại viện nhà họ Tô.
Tô Minh Nguyệt đang đi về phía Tô Thần Vũ, đưa cho Tô Thần Vũ một ly sữa bò.
Tô Thần Vũ từ chối nhưng Tô Minh Nguyệt lại nắm cằm Tô Thần Vũ cưỡng ép đổ vào.
Chẳng bao lâu Tô Thần Vũ ngất xỉu, tiếp đó Tô Minh Nguyệt đưa Tô Thần Vũ cho Mạnh Tú Cầm, Mạnh Tú Cầm ôm Tô Thần Vũ xoay người rời đi.
Nhìn đến đây, nước mắt Tô Tuyết Vy cứ một giọt lại một giọt rơi xuống.
Tô Minh Nguyệt sao cô có thể nhẫn tâm như vậy, Tô Thần Vũ chỉ là một đứa con nít.
Hình ảnh kiên cường lúc đó của Tô Thần Vũ khắc sâu trong đầu Tô Tuyết Vy, cô hối hận, vô cùng hối hận tại sao không bảo vệ tốt Tô Thần Vũ.
Ngay sau đó lau sạch nước mắt, nhà họ Tô các người thiếu tôi cái gì, cứ đợi mà trả đủ đi.
Đưa tay lau sạch nước mắt, cô không muốn để cho Tô Thần Vũ nhìn ra sự khác thường của mình, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi đi vào phòng.
Câu nói của Tô Thần Vũ vẫn vang vọng trong đầu Thịnh Vân Hạo, cô đến nhà họ Tô tại sao Tô Minh Nguyệt không nói cho anh biết? Đây rốt cuộc là chuyện gì, anh cứ cảm thấy có bí mật nào đó đang bị che giấu..