Và cảm xúc của cô cũng vậy, mỗi lần đến đây đều chán ghét vô cùng.
Nhưng cô không ngờ rằng, cô lại trông thấy Tô Thần Vũ đang ở trong biệt thự khác chơi đùa rất vui vẻ, không còn trông thấy bộ dạng hoảng sợ như ở bệnh viện nữa.
Thằng bé này, một chút tiết tháo cũng không có.
Trông thấy Tô Tuyết Vy, Tô Thần Vũ liền vui mừng chạy đến.
Cậu bé dang tay ôm lấy chân cô, ngước đôi mắt trong veo nhìn cô.
"Mẹ ơi, con thích ở đây lắm.
Phòng ở đây to ơi là to mẹ ạ.
Mình ở đây được không hả mẹ?" Đôi mắt Tô Thần tràn ngập sự kỳ vọng.
Tô Tuyết Vy nhất thời nghẹn giọng.
"Tất nhiên là được rồi, chỉ cần cháu ngoan ngoãn nghe lời là được." Thịnh Vân Hạo lên tiếng trả lời, có điều ngữ khí vẫn lãnh đạm như trước.
"Chú ơi, cháu ngoan lắm." Tô Thần Vũ nhìn anh đáp, thật ra trong lòng cậu bé vẫn có chút e dè anh.
"Thịnh Vân Hạo, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đừng tưởng rằng lấy Tô Thần Vũ uy hiếp tôi thì tôi sẽ thỏa hiệp với anh.
Anh phải biết rằng rõ điều kiện của tôi chứ."
Thịnh Vân Hạo không trả lời cô, chỉ gọi quản gia đến đưa Tô Thần Vũ ra ngoài chơi, sau đó mới lạnh lùng nói với cô: "Đi theo tôi."
Vừa dứt lời, anh liền đi lên thư phòng ở tầng hai.
Mặc dù Tô Tuyết Vy không muốn, nhưng hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành trầm mặc đi theo anh.
Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ từ bên ngoài cửa sổ, ít nhất nó cũng đã giúp cô bớt thấy áp lực.
"Thịnh Vân Hạo, anh đưa tôi và Tô Thần Vũ đến đây để làm gì? Rốt cuộc anh có mục đích gì?" Điều Tô Tuyết Vy lo sợ nhất chính là Thịnh Vân Hạo sẽ làm gì đó với con trai cô.
Thịnh Vân Hạo ngả người ngồi xuống sofa, biểu cảm thờ ơ.
Thật ra anh cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy cô và Chu Hạo Thanh ở bên nhau, anh lại tức giận đến như vậy, chỉ muốn đem cô trói vào người mình, không thể tháo ra.
"Đúng như theo mong ước của cô, mặc dù tôi không thể lấy cô, nhưng để cô làm người tình của tôi thì cũng tốt." Thịnh Vân cảnh không chút lưu tình lạnh lẽo trả lời cô.
Tô Tuyết Vy nghe vậy như thể bị giáng một gậy vào đầu, cảm thấy bản thân có chút choáng váng, sau đó liền bật cười chế nhạo:
"Thịnh Vân Hạo, anh tưởng anh là ai? Cho dù anh khiến tất cả những người phụ nữ trên thế giới này làm tình nhân của anh thì tôi, Tô Tuyết Vy tôi cũng không thèm." Cô nắm chặt tay, kiên định nói.
Thịnh Vân Hạo bỗng đứng lên, nhìn vào ánh mắt ngùn ngụt lửa giận của cô.
"Cô hiện nay có tư cách gì mà dám nói co không muốn? Nếu không phải máu của cô đang chảy trong người Minh Nguyệt thì tại sao tôi lại muốn cô làm tình nhân của tôi cơ chứ? Hiện tại cô thiếu đàn ông như vậy, trở thành tình nhân của tôi chẳng phải rất tốt sao?"
Tô Tuyết Vy nhìn anh, cố nén không để nước mắt rơi xuống, đây chính là chút tôn nghiệm cuối cùng mà cô cố gắng giữ lại trước mặt anh.
Vậy mà Thịnh Vân Hạo lại tiếp tục nói ra những lời không cam lòng, thần sắc nghiêm nghị: "Đừng có ra vẻ thanh cao trước mặt tôi nữa, trăm kế vạn kế để tôi lấy cô, bây giờ ngoại trừ danh phận là tôi không thể cho cô, thì cô còn gì không mãn nguyện nữa? Cô đừng quên, con trai cô bây giờ cũng đang ở đây, nếu cô không muốn sau này không nhìn thấy con trai nữa, thì tốt nhất là đồng ý với yêu cầu của tôi đi."
Tô Tuyết Vy không thể không nói thủ đoạn của Thịnh Vân Hạo vô cùng cao minh, anh biết rõ Tô Thần Vũ chính là sự uy hiếp hữu hiệu nhất đối với cô, cũng chính là cái khiên của cô.
Tô Tuyết Vy kiềm chế nước mắt, nhìn thẳng Thịnh Vân Hạo, anh muốn cô làm tình nhân của anh, đơn giản chỉ là vì anh muốn làm nhục cô.
Tô Tuyết Vy gằn từng chữ một: "Thịnh Vân Hạo, anh lấy con trai tôi để uy hiếp tôi, vậy cũng đáng làm đàn ông ư? Làm nhục tôi có thể khiến anh vui vẻ như vậy sao? Anh bây giờ giống như một kẻ vô lại vậy ư, anh có còn là Thịnh Vân Hạo của ngày trước nữa không?"
Tô Tuyết Vân một mặt đau lòng nhìn anh lấy Tô Thần Vũ ra uy hiếp cô, một mặt lại cảm thấy anh thành ra bộ dạng như ngày hôm này một phần cũng do cô mà nên.
Gió thổi vào căn phòng, khiến quần áo của họ cũng bay bay theo chiều gió, Thịnh Vân Hạo đối mặt với sự chất vấn của cô, buông tay phủ góc áo bị gió bay xuống.
Sự phẫn nộ của anh, những lời nói anh không cam lòng nói ra kia, cả tôn nghiêm của một người đàn ông nữa, tại sao đứng trước Tô Tuyết Vy, tất cả những điều đó như thể bị phá vỡ vậy.
Hiện tại Thịnh Vân Hạo như thể bị vây khốn, anh không thể tìm thấy sự phẫn nộ để mà nói, chỉ có thể đem sự phẫn nộ của mình và những lời nói không cam lòng kia phát tiết lên người Tô Tuyết Vy.
"Vậy để tôi cho cô thấy rốt cuộc tôi là loại đàn ông như thế nào." Đôi mắt Thịnh Vân Hạo hằn lên những vệt máu đỏ tươi, nắm lấy cằm cô, sau đó xoay người đẩy cô ngã xuống sofa.
Chiếc sofa mềm mại không thể xoa dịu đi sự lạnh lẽo trong trái tim Tô Tuyết Vy.
Cô bình tĩnh nhìn xuống nơi đang muốn bùng nổ của Thịnh Vân Hạo, không nhanh không chậm mà hỏi: "Sao? Anh chỉ có thể dùng phương thức này để chứng minh anh là đàn ông sao? Hay là, tôi làm người tình của anh thì đây là chuyện đầu tiên phải làm?"
Thịnh Vân Hạo giữ lấy hai tay cô, trừng mắt nhìn.
Khoảng cách giữa hai họ lúc này rất gần, gần đến nỗi có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương.
"Tô Tuyết Vy, đây là do cô tự chuốc lấy phiền phức." Vừa dứt lời, Thịnh Vân Hạo liền mạnh mẽ áp chế cô, xé rách quần áo cô.
Tô Tuyết Vy chưa có chút chuẩn bị gì đã bị Thịnh Vân Hạo hung hăng chiếm lấy.
Cuối cùng, cô chỉ có thể lấy tay lau vội đi dòng nước mắt chảy ra khóe mắt, giữa hai người bọn họ sớm đã không thể phân biệt được là ai nợ ai.
Thịnh Vân Hạo điên cuồng hành hạ Tô Tuyết Vy, khiến cô cảm giác như mình vừa sống đi chết lại.
Không biết qua bao lâu sau, Thịnh Vân Hạo mới chịu buông tha cho cô.
Anh không nói lời nào thu dọn lại quần áo xộc xệch trên cơ thể, sau đó từ trên cao nhìn xuống Tô Tuyết Vy vô thần nằm trên sofa.
Bỗng trái tim anh như thể bị ai đó bóp nghẹn, đau, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn, nhưng miệng anh vẫn nói ra những lời vô tình.
"Cô đừng tỏ vẻ bản thân phải chịu uất ức như thế.
Đây là sự lựa chọn tốt nhất cho cô rồi.
Tôi sẽ cho bác sĩ đến điều dưỡng sức khỏe cho cô thật tốt, cho đến khi cô có thể truyền máu cho Minh Nguyệt.
Trước lúc đó, cô không được rời khỏi đây một bước."
Thịnh Vân Hạo nói xong liền quay đầu rời khỏi thư phòng.
Tô Tuyết Vy cảm thấy nước mắt của cô dường như chảy cạn rồi.
Nếu như hành hạ cô, làm nhục cô có thể khiến lửa giận trong lòng anh nguôi xuống, vậy thì cô tình nguyện cam chịu, chỉ là cô cảm thấy chân tướng của sự việc bốn năm trước anh nhất định phải biết.
Thịnh Vân Hạo không ngờ rằng, anh vừa xuống lầu liền gặp một vị khách không mời mà đến, đang ngồi ở phòng khách chờ anh.
"Chuyện gì đây? Ai cho anh ta vào đây?" Thịnh Vân Hạo lớn tiếng trách mắng quản gia đứng bên cạnh.
"Cậu chủ, thật xin lỗi.
Cậu ấy nói có việc gấp muốn gặp cậu chủ." Quản gia khúm núm giải thích.
"Thịnh Vân Hạo, anh đưa Tuyết Vy đi đâu rồi? Tốt nhất là mau giao cô ấy ra đây." Chu Hạo Thanh bước lên phía trước, lớn giọng chất vấn.
Anh không thể ngờ rằng sau khi anh hoàn tất thủ tục xuất viện, quay về phòng bệnh thì không thấy bóng dáng của Tô Tuyết Vy và Tô Thần Vũ đâu nữa.
Anh vội vàng chạy khắp bệnh viện tìm họ nhưng vẫn không thấy được, cuối cùng chỉ đành dùng quan hệ của mình để kiểm tra camera giám sát bệnh viện, mới biết rằng hai người họ đã bị Thịnh Vân Hạo bắt đi..