Rốt cuộc Lục Đan Bạch tới đây để làm gì? Ngày hôm qua cô ấy đến nói những lời đó với mình lại có ý gì đây?
Dạ dày rỗng tuếch cái gì cũng không có, xe lại lắc lư nghiêng ngả, toàn bộ tâm trí của Tô Tuyết Vy đều tập trung về phía Tô Thần Vũ vẫn còn đang ở trong bệnh viện.
Thịnh Vân Hạo lại đi đến phòng bệnh của Tô Thần Vũ, anh nhìn bộ dạng nhỏ bé quật cường của Tô Thần Vũ qua khung cửa sổ, thật đúng là giống hệt với Tô Tuyết Vy.
Tô Thần Vũ tỉnh lại không thấy Tô Tuyết Vy, nhưng lại nhìn thấy một cô dì xa lạ, trong lòng có chút khó chịu.
Có phải là mẹ không thích mình nữa, nên lén lúc bỏ đi rồi không? Ngoài miệng Tô Thần Vũ không nói gì, nhưng trong lòng cậu bé chính là suy nghĩ như vậy.
“Ăn một chút đi, cậu bạn nhỏ.” Dì Trần bưng bát cháo ở bên cạnh khuyên bảo.
Thật khiến người ta sốt sắng mà, nếu như Lục Đan Bạch biết chuyện này, bà ấy sẽ bị mắng chết mất.
Tô Thần Vũ từ đầu đến cuối vẫn không hề nói một lời nào, cậu bé phải đợi Tô Tuyết Vy đến, cậu bé không tin Tô Tuyết Vy sẽ không cần cậu nữa.
Cọt kẹt, cửa phòng bị mở ra.
Tô Thần Vũ giương mắt lên liền nhìn thấy Thịnh Vân Hạo, trong mắt tràn đầy sự mừng rỡ.
“Chú ơi.”
Thịnh Vân Hạo đi tới, nhận lấy bát cháo từ tay dì Trần, rồi nói: “Cảm ơn bà đã chăm sóc cho cậu bé, bà có thể đi rồi.”
Dì Trần còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra lúc này, bà ấy đột nhiên bị người ta đuổi ra ngoài.
“Chú ơi, chú có biết mẹ cháu ở đâu không?” Tô Thần Vũ kéo lấy tay Thịnh Vân Hạo hỏi.
“Cô ấy đang ở nhà chú, rất nhanh sẽ đến đây thôi.” Thịnh Vân Hạo múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Tô Thần Vũ.
Nghe được những lời Thịnh Vân Hạo nói, Tô Thần Vũ cũng không bướng bỉnh nữa, mà ngoan ngoãn uống cháo.
Dì Trần ở phòng bệnh bên ngoài sốt sắng mà đi tới đi lui, bà ấy phải đợi Tô Tuyết Vy trở về mới có thể đi được, nhưng hiện tại lại bị Thịnh Vân Hạo đuổi ra ngoài rồi.
Đột nhiên cánh tay của bà ấy bị người kéo lại, giọng nói của Tô Tuyết Vy vang lên: “Thần Vũ đâu?”
Dì Trần tựa như nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, lớn tiếng nói: “Cô Vy, cô đã trở về.”
Tô Tuyết Vy lo lắng vội vàng ngắt lời bà ấy: “Con tôi, Thần Vũ đang ở đâu?”
“Cậu bé đang ở bên trong.” Dì Trần chỉ vào bên trong phòng.
Tô Tuyết Vy nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang đút cháo cho Tô Thần Vũ, trong đôi mắt Tô Thần Vũ đều là ý cười.
Đã bao lâu rồi mình không được nhìn thấy một Thịnh Vân Hạo dịu dàng như vậy rồi nhỉ.
“Cô Vy, vậy tôi về trước đây.” Giọng của dì Trần vang lên.
Tô Tuyết Vy đờ đẫn gật đầu, ánh mắt vẫn không hề di chuyển mà nhìn chằm chằm vào một lớn một nhỏ bên trong.
Cô mệt mỏi ngồi trên ghế, không biết tại sao nhưng cô lại không có đủ dũng khí để đẩy cửa bước vào, lúc này không thể để hai người họ gặp mặt tiếp xúc với nhau được.
Tô Tuyết Vy thầm nghĩ, ít nhất có thể để Tô Thần Vũ gặp mặt Thịnh Vân Hạo, dù không thể gọi anh là ba, nhưng được tiếp xúc với anh nhiều thêm một chút nữa cũng là tốt lắm rồi.
Tiếng bước chân của trợ lý dồn dập truyền đến, như thể sắp xảy ra chuyện gì lớn lắm vậy.
“Cô Vy, cô có nhìn thấy tổng giám đốc Hạo không?” Trợ lý đứng trước mặt Tô Tuyết Vy hỏi.
Sau khi Thịnh Vân Hạo dỗ dành Tô Thần Vũ chìm vào giấc ngủ, khi anh vừa đi đến cửa, liền nghe thấy giọng nói của trợ lý, Tô Tuyết Vy vẫn luôn ở bên ngoài sao?
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Cánh cửa được mở ra.
Tô Tuyết Vy nhìn người đàn ông cao lớn ở bên cửa, cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người thật gần, nhưng lại cảm thấy khoảng cách của hai người họ rất xa.
“Bệnh tình của cô Minh Nguyệt càng ngày càng xấu đi, nói là cần phải có một số lượng máu lớn.”
Lời nói của trợ lý chẳng khác nào như là một mũi dao nhọn, khiến người đau đớn không phải là Thịnh Vân Hạo, mà lại là Tô Tuyết Vy.
Cho nên đây chính là mục đích mà Thịnh Vân Hạo đã giúp cô hay sao? Bởi vì anh muốn máu của mình.
Thật lâu sau, Thịnh Vân Hạo mới nói: “Tôi biết rồi.”
Nhìn thấy được tình hình hiện tại, trợ lý cũng biết điều mà rời đi.
Chỉ còn lại hai người họ đứng trong khu hành lang yên tĩnh của bệnh viện.
“Mẹ, có phải là con sắp chết rồi không?” Tô Minh Nguyệt nắm chặt lấy tay Mạnh Tú Cầm hít thở một cách khó khăn.
“Không đâu, Minh Nguyệt, con sẽ không chết đâu.” Mạnh Tú Cầm ứa nước mắt nói: “Mẹ sẽ không để con chết đâu.”
“Mẹ, con muốn gặp anh Vân Hạo.”
“Cậu ấy, cậu ấy đi tìm máu cho con rồi, rất nhanh sẽ trở lại thôi.
Minh Nguyệt, con hãy yên tâm đi, con sẽ không sao đâu.” Mạnh Tú Cầm vừa nói vừa đi theo giường bệnh của Tô Minh Nguyệt.
Bác sĩ đẩy Tô Minh Nguyệt vào phòng cấp cứu.
Mạnh Tú Cầm sốt ruột đứng ở ngoài cửa, chỉ hy vọng Tô Minh Nguyệt sẽ bình an, đương nhiên cũng hy vọng Thịnh Vân Hạo có thể tìm được Tô Tuyết Vy.
Hai người cứ đứng đối mặt với nhau, cũng không ai lên tiếng.
“Hóa ra tổng giám đốc Hạo đối xử với chúng tôi tốt như vậy, chẳng qua là vì máu của tôi.” Tô Tuyết Vy lạnh giọng trào phúng nói.
“...” Thịnh Vân Hạo không biết nên phản bác như thế nào, chỉ đành phải nhẫn tâm nói: “Đây là những gì cô đã nợ Tô Minh Nguyệt.”
Tô Tuyết Vy mỉm cười, cười như điên dại, thật là nực cười, cho tới giờ phút này anh vẫn ân cần che chở Tô Minh Nguyệt đến như vậy, còn luôn miệng nói rằng đây đều là Tô Tuyết Vy cô mắc nợ Tô Minh Nguyệt.
“Cô cười cái gì, Minh Nguyệt bệnh nặng, cô lại vui đến như vậy sao?”
Tiếng cười của Tô Tuyết Vy khiến trái tim và đôi tai của anh đau nhói.
Trào phúng, thật là quá trào phúng đi.
Tô Tuyết Vy ngưng độ cong bên khóe miệng lại, lạnh lùng nói: “Tôi cười nhạo anh ngu ngốc, anh bị nhà họ Tô đùa giỡn như gã khờ mà vẫn không hay biết gì cả.
về vụ việc Tô Minh Nguyệt bắt cóc Thần Vũ, tôi còn chưa tính sổ với cô ta, bây giờ lại tìm tôi đến hiến máu cho cô ta, anh nói xem có nực cười hay không?”
Từng câu từng chữ nói rất chắc chắn, nhận định Tô Minh Nguyệt chính là hung thủ, cũng nói cho Thịnh Vân Hạo biết bản thân anh đã bị lừa.
“Nhưng cô ấy là chị gái của cô.”
Thịnh Vân Hạo sốt ruột, liền nắm lấy tay Tô Tuyết Vy đưa đến phòng cấp cứu.
Tô Tuyết Vy giãy dụa thét lên: “Cô ta không phải, tôi không có người chị gái như cô ta.”
Bốp, một tiếng bạt tay thánh thót vang lên.
Tô Tuyết Vy không thể tin được nhìn về phía Thịnh Vân Hạo, anh đánh mình vì Tô Minh Nguyệt sao?
“Hơ, Tổng giám đốc Hạo thật sự là vô cùng si tình a, tôi sẽ không cho Tô Minh Nguyệt dù chỉ là một giọt máu đâu.”
Tô Tuyết Vy sờ lên gò má đau nhức của mình, gằn nói ra từng chữ từng chữ một.
Thịnh Vân Hạo cũng không dám tin rằng mình sẽ ra tay đánh Tô Tuyết Vy, xúc cảm ở lòng bàn tay vẫn còn đó, đây là sự thật.
“Anh Hạo xin mời về cho, nếu muốn máu thì không có, tôi chỉ có một cái mạng quèn này thôi.”
Khi Chu Hạo Thanh chạy tới liền nghe thấy Tô Tuyết Vy nói ra những lời này, cũng nhìn thấy người đang đứng trước mặt Tô Tuyết Vy chính là Thịnh Vân Hạo.
Rất nhanh, Chu Hạo Thanh chắn vào giữa hai người.
“Tổng giám đốc Hạo, nếu không có việc gì nữa, thì xin hãy quay về đi, tôi nghĩ cô chủ của nhà họ Tô vẫn đang chờ gặp anh.”
“Khi nào đến lượt anh can thiệp vào chuyện của hai chúng tôi rồi?” Giọng điệu của Thịnh Vân Hạo không tốt lắm.
Chu Hạo Thanh cúi đầu liền thấy nửa bên khuôn mặt sưng đỏ của Tô Tuyết Vy, cơn lửa giận trong mắt càng thêm sôi trào.
“Thịnh Vân Hạo, anh đừng có quá đáng.
Tô Minh Nguyệt chính là hung thủ bắt cóc Thần Vũ, anh còn yêu cầu Tuyết Vy truyền máu cho cô ta, anh còn có lương tâm không?”
“Minh Nguyệt không có bắt cóc Tô Thần Vũ, hiện tại bệnh tình cô ấy còn đang trong tình trạng nguy kịch, tại sao các người còn đi nói cô ấy là hung thủ.”
Chu Hạo Thanh lao tới giáng một cú đấm đánh đến Thịnh Vân Hạo ngã xuống mặt đất.
“Thịnh Vân Hạo, điều đó là thật hay là giả, chúng ta hẹn gặp lại tại tòa án.”
Nói xong lời này, anh ta liền dẫn theo Tô Tuyết Vy đi về phía phòng bệnh.
Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói: “Tô Tuyết Vy nhất định phải đi theo tôi.”
Tô Tuyết Vy kìm nén nước mắt: “Nếu Anh Hạo còn muốn gặp mặt Tô Minh Nguyệt nữa, thì phiền anh hãy lập tức đi ngay đi, lỡ như chậm trễ, anh có thể là đến ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không còn cơ hội đấy.”
Thịnh Vân Hạo vừa nghe được lời nói này, liền xoay người bước đi.
Tô Tuyết Vy đau đớn nhắm mắt lại, quả nhiên trong lòng anh chỉ có một mình Tô Minh Nguyệt thôi nhỉ?
Lần này đúng là đã thật sự tan vỡ rồi, cũng không bao giờ có thể quay trở lại được nữa..