Khi Tô Tuyết Vy và Chu Hạo Thanh hai người họ bước ra ngoài, thì trong tay Tô Tuyết Vy đã có thêm một tờ lệnh truyền của tòa án.
Lần này, cho dù ông trời có lòng muốn chiếu cố Tô Minh Nguyệt đi nữa, Tô Minh Nguyệt cô ta cũng nhất định phải trả giá cho những gì mình đã làm.
“Hạo Thanh, em thật cảm ơn anh đã làm mọi chuyện vì em suốt thời gian qua.” Tô Tuyết Vy nói.
Ánh nắng chiều tà từng chút từng chút một rải lên trên người Tô Tuyết Vy, lúc này chỉ có hai người đứng tại cổng tòa án vắng vẻ, từng cơn gió thổi qua, Tô Tuyết Vy nắm chặt tờ lệnh truyền trong tay.
“Bây giờ em nhất định phải bắt Tô Minh Nguyệt trả giá.”
“Tuyết Vy, nếu anh còn có thể giúp được gì cho em, thì em cứ việc lên tiếng, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tô Tuyết Vy nhìn người đàn ông trước mặt mình, cô dịu dàng nở một nụ cười, những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay khiến cô gần như suy sụp, lúc này khi có được tờ lệnh truyền của tòa án trong tay, cô lại cảm thấy không được chân thật lắm.
“Hạo Thanh, em thật sự rất cảm ơn anh, nhưng em vẫn muốn nói là em không muốn liên lụy đến anh, đặt biệt là anh vừa mới trở về nước, anh còn phải kế thừa sự nghiệp của nhà họ Chu.”
Cho dù Chu Hạo Thanh có phản bác lại cô, cô vẫn phải nói với Chu Hạo Thanh rằng số phận của việc giúp cô chính là vực sâu không đáy, nếu chẳng may trượt chân rơi xuống, thì đó chính là kết cục thịt nát xương tan.
“Tuyết Vy, em không cần quan tâm đến anh, anh đã nói rằng anh sẽ bảo vệ tốt cho em, đương nhiên là anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em.”
Chu Hạo Thanh đương nhiên biết Tô Tuyết Vy muốn nói những gì, nhưng anh ta không thể bỏ mặc cô không quan tâm được, anh ta biết hết tất cả mọi thứ về quá khứ của Tô Tuyết Vy, bất kể phải trả giá như thế nào, anh ta đều phải bảo vệ tốt cho Tô Tuyết Vy.
Từng cơn gió thổi qua, ánh sáng của ánh chiều tà phản chiếu lên người hai bọn họ.
Tô Minh Nguyệt đang nằm trên giường bệnh vẫn không hề biết rằng sắp có một cơn đại nạn sẽ ập đến trên người cô ta.
Thịnh Vân Hạo ngồi trên ghế, mặc dù đôi mắt anh nhìn về phía Tô Minh Nguyệt, nhưng trong mắt anh lại không hề có một chút ý cười hay thậm chí là một chút cảm xúc nào, như thể anh đang thăm dò điều gì đó vậy.
Mạnh Tú Cầm nhìn thấy Tô Minh Nguyệt như vậy, trong lòng càng thêm oán hận Tô Tuyết Vy, bà ta hận không thể khiến Tô Tuyết Vy nhanh chóng chết đi, tại sao cô lại xuất hiện phá hỏng việc tốt của bọn họ, trong lòng bà ta đột nhiên lại nghĩ ra một kế hoạch.
“Tổng giám đốc Hạo, tôi sẽ đi mua chút đồ ăn vặt, lát nữa Minh Nguyệt tỉnh dậy nhất định sẽ cảm thấy đói.”
Nói xong bà ta liền bước ra khỏi phòng.
Vào khoảnh khắc Mạnh Tú Cầm đóng cửa phòng lại, khóe miệng bà ta nở một nụ cười nham hiểm, nếu như Tô Tuyết Vy cô đã nhất định phải quay lại phá hỏng đám cưới của Tô Minh Nguyệt, vậy thì đừng trách bà ta nhẫn tâm.
Bà ta xoay người đi về hướng phòng bệnh của Tô Thần Vũ, bà ta phải đích thân dẫn Tô Thần Vũ vào chỗ chết.
Thịnh Vân Hạo thậm chí còn không nghe thấy Mạnh Tú Cầm đang nói cái gì, trong tâm trí anh đều hiện lên dáng vẻ và lời nói tuyệt tình của Tô Tuyết Vy, tại sao cô lại không bằng lòng truyền máu cho Tô Minh Nguyệt, tại sao cô lại chất vấn mình không chịu tin tưởng cô?
Tô Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nóng lòng muốn tìm Thịnh Vân Hạo, cô ta vừa đảo mắt lại thì đã nhìn thấy Thịnh Vân Hạo ở bên cạnh mình, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng, hóa ra trong lòng Thịnh Vân Hạo, cô ta vẫn có một vị trí nhất định.
“Anh Vân Hạo.” Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Thịnh Vân Hạo phục hồi tinh thần lại nhìn Tô Minh Nguyệt: “Em tỉnh rồi à? Anh sẽ đi gọi bác sĩ.”
Tô Minh Nguyệt lắc đầu vội vàng nắm lấy tay Thịnh Vân Hạo: “Anh đừng đi, một lát nữa bọn họ sẽ tới thôi, em muốn anh ở lại với em.”
Thịnh Vân Hạo ngồi xuống, dịu giọng nói: “Được.”
Tô Tuyết Vy đứng ở ngoài cửa nghe thấy từng câu từng chữ bên trong nói, trái tim cô nhói đau, hóa ra sự dịu dàng của anh đều không phải dành cho bản thân cô, tất cả sự dịu dàng đó đều dành cho Tô Minh Nguyệt.
Cô siết chặt tờ lệnh truyền trong tay, rồi đẩy cửa bước vào.
Lần này, cô muốn xem Tô Minh Nguyệt còn có thể nói được gì.
Thịnh Vân Hạo nhìn thấy người đến, ánh mắt liền tối sầm lại: “Cô đến đây làm gì?”
Sau khi Tô Minh Nguyệt thấy rõ người đến là Tô Tuyết Vy, liền nắm chặt lấy tay Thịnh Vân Hạo, cố ý dẻo giọng nói: “Anh Vân Hạo, em sợ.”
“Minh Nguyệt vừa mới tỉnh, tôi hy vọng cô hãy lập tức rời đi, đừng quấy rầy đến cô ấy.”
Mỉa mai.
Tô Tuyết Vy cười khổ nói: “Tôi nói xong tôi sẽ rời đi ngay thôi, Tô Minh Nguyệt cô luôn miệng nói cô không có bắt cóc Thần Vũ, nhưng bây giờ tôi đã có tất cả bằng chứng trong tay...”
Thịnh Vân Hạo cắt ngang lời nói của Tô Tuyết Vy, anh không hiểu tại sao Tô Tuyết Vy cứ luôn bám lấy Tô Minh Nguyệt không chịu buông tha, rõ ràng là Tô Minh Nguyệt không có khả năng làm ra loại chuyện này: “Tô Tuyết Vy, cô còn muốn dây dưa đến bao lâu nữa? Tôi đã nói rồi, Minh Nguyệt cô ấy không thể nào làm ra loại chuyện này được.”
“Thịnh Vân Hạo, mãi cho tới bây giờ, anh vẫn còn bảo vệ cô ta, anh đã quên đoạn ghi âm lúc trước tôi từng phát rồi sao.
Tại sao anh lại không chịu tin tưởng tôi.” Tô Tuyết Vy đã rất thất vọng với Thịnh Vân Hạo rồi, cô còn tưởng rằng giữa hai người họ còn có khả năng thay đổi, bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là vọng tưởng của cô mà thôi.
Tô Tuyết Vy sải bước đi nhanh về phía trước, ném tờ lệnh truyền của tòa án trên tay mình lên trên giường Tô Minh Nguyệt: “Anh xem cho kỹ đi.”
Tô Minh Nguyệt sợ hãi nắm chặt tay Thịnh Vân Hạo, giọng nói không ngừng run rẩy: “Anh Vân Hạo, không phải em, thật sự không phải em.”
Câu tin tưởng của Tô Tuyết Vy trực tiếp đánh trúng trái tim của Thịnh Vân Hạo, trong tâm trí anh đều là cảnh tượng đêm hôm đó, khi Tô Tuyết Vy say rượu đã liên tục chất vấn bản thân mình tại sao lại không tin tưởng cô.
Những lời nói đó tựa như được khuếch đại, liên tục lặp đi lặp lại trong tâm trí của Thịnh Vân Hạo.
“Nếu như anh Hạo muốn bảo vệ người phụ nữ xinh đẹp trong vòng tay mình, thì anh hãy tìm một luật sư giỏi để bào chữa cho cô ta đi, ít nhất còn có thể giảm được vài năm án tù.”
Bỏ lại những lời này, Tô Tuyết Vy liền bước ra khỏi phòng bệnh.
Tô Minh Nguyệt run rẩy nhìn bóng dáng rời đi của Tô Tuyết Vy, cô ta nắm chặt lấy tay của Thịnh Vân Hạo, trong miệng không ngừng lặp lại: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi, thật sự không phải tôi.”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Anh Vân Hạo, anh phải tin tưởng em, em thật sự không có làm vậy.
Chắc chắn là Tô Tuyết Vy lại đổ oan cho em.”
Thịnh Vân Hạo cầm lấy tờ lệnh truyền lướt mắt nhìn qua một cái, sau đó liền nắm chặt nó trong tay.
Tên của người được gọi ra tòa, Tô Minh Nguyệt.
Nguyên nhân gọi ra tòa, chính là bắt cóc trẻ em.
“Anh sẽ đến chỗ cô ấy hỏi cho rõ chuyện này.”
Thịnh Vân Hạo cầm lấy tờ lệnh truyền sải chân nhanh chóng bước ra ngoài, Tô Tuyết Vy, rốt cuộc cô đang muốn làm gì.
Tô Tuyết Vy vừa bước ra khỏi phòng chưa được hai bước, thì cô đã bị Thịnh Vân Hạo một tay kéo lấy, Tô Tuyết Vy hất tay của Thịnh Vân Hạo ra: “Anh Hạo tới đây để cầu xin sao? Nếu vậy thì xin mời anh về cho, chuyện này không có vấn đề gì cần phải trao đổi nữa.”
“Tô Tuyết Vy, hiện tại Tô Minh Nguyệt đã bệnh nặng rồi, tại sao cô cứ luôn nhận định cô ấy là hung thủ chứ.” Thịnh Vân Hạo ném lại tờ lệnh truyền vào mặt Tô Tuyết Vy.
Tuy rằng tờ lệnh truyền rất nhẹ, nhưng vào khoảnh khắc anh ném nó vào mặt cô, Tô Tuyết Vy vẫn cảm nhận được sự đau đớn, trông giống như một tảng đá nặng ngàn cân đang đập vào trái tim cô vậy, nhìn vào tờ lệnh truyền trên mặt đất, Tô Tuyết Vy chợt mỉm cười.
“Tổng giám đốc Hạo thật đúng là rất biết cách xúc phạm người khác, cái gì gọi là nhận định? Cô ta rõ ràng chính là hung thủ, chỉ là bản thân anh không muốn thừa nhận mà thôi.”
Thịnh Vân Hạo phớt lờ câu nói khiến trái tim anh đau nhói, anh cố gượng ép mình phải dùng giọng điệu hung hăng dọa người nói: “Cô không chịu truyền máu cho cô ấy thì thôi đi, nhưng bây giờ cô lại trở miệng nói cô ấy là hung thủ, Tô Tuyết Vy, rốt cuộc là cô muốn làm gì hả?”
Tô Tuyết Vy cười mỉa mai nói: “Tôi muốn làm gì? Tất cả những gì tôi muốn chẳng qua chỉ là sự công bằng, tôi muốn trả lại cho Thần Vũ một sự công bằng.”
Thịnh Vân Hạo bị những lời này chặn đến không nói ra được lời nào nữa, khi cổ họng khô khốc của anh vừa phát ra được một âm tiết, thì đã bị Tô Tuyết Vy cắt ngang đi.
“Tôi cũng xin tổng giám đốc Hạo hãy trở về đi, tôi vẫn là cái câu nói đó, anh hãy tìm một luật sư giỏi cho Tô Minh Nguyệt đi.” Nói xong câu này, cô liền xoay người đi xuống lầu.
Thịnh Vân Hạo nhìn theo bóng dáng của Tô Tuyết Vy, rồi lại ngơ ngác nhìn tờ lệnh truyền trên mặt đất, chẳng lẽ là anh đã sai rồi sao?.