“Thu cái bộ dáng làm bộ làm tịch buồn nôn của anh lại rồi cút giùm tôi.”
Nước mắt Tô Tuyết Vy xuôi theo gò má chảy xuống, nhớ đến chuyện Tô Thần Vũ đã biến mất, vội vàng đứng dậy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thần Vũ, Thần Vũ của mẹ.”
Nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt mất đi sự rực rỡ của những ngày qua, không tiếng động thấp giọng khóc nức nở.
Thịnh Vân Hạo nhận ra có gì đó không đúng, kéo Tô Tuyết Vy dậy cứng rắn dò hỏi: “Bớt giả bộ đáng thương, mấy ngày qua cô trốn đi đâu? Tại sao thời điểm Minh Nguyệt cần máu của cô thì không thấy người? Cô muốn cô ấy chết đúng không?”
Tô Tuyết Vy thê lương nhắm mắt, ở trong lòng anh chỉ cất chứa mỗi Tô Minh Nguyệt thôi sao?
Vậy Tô Tuyết Vy cô là cái gì? Nhiều năm nhẫn nhịn như vậy là vì cái gì?
Hất tay của người đàn ông kia ra, Tô Tuyết Vy lẳng lặng nhìn Thịnh Vân Hạo nói: “Nếu như không tìm thấy Thần Vũ, anh nằm mơ cũng đừng nghĩ tôi sẽ lại cứu mạng Tô Minh Nguyệt.”
Nghe được những lời này, Thịnh Vân Hạo nhíu chặt chân mày, kéo tay Tô Tuyết Vy không để cô rời đi.
“Cô nói không nhìn thấy Tô Thần Vũ sao?”
Tô Tuyết Vy phủ thêm áo khoác lên người mình, lạnh mặt nhìn Thịnh Vân Hạo nói: “Chuyện này không liên quan đến anh Hạo đây.
Nếu vị hôn thê của ngài anh chúng ta ở nhà vệ sinh làm loại chuyện này, anh có cảm thấy cô ta sẽ bị chọc tức đến mức đi thẳng vào phòng cấp cứu không nhỉ?”
Nói xong liền hất tay anh đi khỏi nhà vệ sinh.
Tô Tuyết Vy núp ở góc cua của cầu thang khóc không thành tiếng, cả người dựa trên vách tường dần tuột xuống, mệt mỏi rã rời.
Chờ Chu Hạo Thanh tìm được Tô Tuyết Vy thì hôn lễ đã sắp bắt đầu.
“Tuyết Vy, em có sao không?”
Tô Tuyết Vy đưa cặp mắt trống rỗng vô thần nhìn Chu Hạo Thanh, trong miệng không ngừng nỉ non: “Thần Vũ, Thần Vũ…”
Chu Hạo Thanh vô cùng đau lòng ôm lấy Tô Tuyết Vy nói: “Tuyết Vy, Thần Vũ sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.”
Nghe vậy, Tô Tuyết Vy chợt ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lóe lên tia tức giận, Tô Minh Nguyệt.
“Hạo Thanh, anh ra ngoài chờ tôi, tôi không tin cô ta sẽ đối xử với tôi như thế.”
Chu Hạo Thanh biết mình nhiều lời vô ích, chỉ đành dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi cho anh, anh ở cửa chờ em.”
Tô Tuyết Vy sải bước vào phòng Tô Minh Nguyệt, nhìn nụ cười trên mặt cô ta, trong lòng đau đớn bội phần.
“Tuyết Vy, em đến rồi, mau đến nhìn xem hôm nay chị có đẹp không?” Tô Minh Nguyệt giả bộ quen thuộc lôi kéo cô.
Tô Tuyết Vy chán ghét hất tay cô ta ra, nói: “Tô Minh Nguyệt, đây đều là kế hoạch của cô đúng không?”
“Em đang nói gì vậy, chị nghe không hiểu?” Tô Minh Nguyệt lộ ra ánh mắt sợ hãi nhìn cô.
Làm bộ làm tịch, thật khiến người khác buồn nôn.
Tô Tuyết Vy hừ lạnh một tiếng nói: “Trả Thần Vũ lại đây cho tôi, nếu không hôm nay cô đừng mong hôn lễ tiến hành theo đúng kế hoạch.”
Trong phòng chỉ có hai người các cô, Tô Minh Nguyệt cũng không thèm che giấu nữa, hung tợn nói: “Đúng thì thế nào? Chỉ cần sau hôm nay, cô đừng mong anh Vân Hạo sẽ quay lại với cô nữa.”
“Tôi sẽ không làm phiền cô với anh ta, chỉ cần cô nói cho tôi biết Thần Vũ đang ở đâu?” Tô Tuyết Vy hạ giọng, cô không muốn tranh cãi với Tô Minh Nguyệt, cô chỉ muốn tìm Thần Vũ.
“Đừng hòng.
Bất kỳ ai muốn ngăn trở tôi và anh Vân Hạo hạnh phúc, tôi đều không buông tha, nhất là Tô Tuyết Vy cô.”
Mà ngoài cửa trừ Chu Hạo Thanh còn có Thịnh Vân Hạo mới vừa chạy đến, hai người vừa chạm mặt liền giương cung bạt kiếm.
“Anh ở đây làm gì?” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói.
“Tôi ở đây làm gì không mượn anh bận tâm.” Chu Hạo Thanh ngẩng đầu đáp.
“Luôn miệng nói mình không mang Tô Tuyết Vy đi, Tổng giám đốc Thanh không cảm thấy mất mặt sao?” Thịnh Vân Hạo châm chọc.
Nghe ra ý châm biếm trong lời của Thịnh Vân Hạo, Chu Hạo Thanh tức giận nói: “Thịnh Vân Hạo anh mới không xứng được Tuyết Vy yêu, anh căn bản chẳng biết mấy năm nay Tô Tuyết Vy đã trải qua những gì.”
Lời còn chưa nói xong thì bị động tĩnh trong phòng cắt ngang.
Chu Hạo Thanh mở cửa phòng, nhìn thấy Tô Tuyết Vy bị đẩy ngã xuống đất, vội vàng đỡ Tô Tuyết Vy dậy lạnh lùng nói: “Cô đang làm cái gì?”
Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Thịnh Vân Hạo cũng ở ngoài lập tức nặn ra hai giọt nước mắt, vội vàng xua tay nói: “Em, không có, em không có, là do Tô Tuyết Vy muốn đánh em nên em mới đẩy em ấy ra.”
Thịnh Vân Hạo nghe lời này liền đem Tô Minh Nguyệt bảo hộ sau lưng, mắt lạnh nhìn Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy thu hồi một tia kỳ vọng cuối cùng nơi đáy mắt, nói với Tô Minh Nguyệt: “Coi như cô không nói, tôi cũng sẽ tìm được Thần Vũ.”
Tô Minh Nguyệt hoảng hồn, không nghĩ rằng Tô Tuyết Vy sẽ ở trước mặt Thịnh Vân Hạo nói những lời này, vội vàng giải thích: “Cô nói bậy, tôi không có bắt Thần Vũ đi.”
“Có hay không, chờ tôi tìm được thì rõ.” Cô không cảm xúc nhìn Tô Minh Nguyệt.
Chu Hạo Thanh đỡ Tô Tuyết Vy ra khỏi cửa phòng, nhìn bóng lưng hai người rời đi, Thịnh Vân Hạo không rõ trong lòng là mùi vị gì, lửa giận cũng vì vậy tăng thêm mấy phần.
“Anh Vân Hạo, em thật sự không có bắt Thần Vũ, anh phải tin tưởng em.” Tô Minh Nguyệt kéo chặt tay áo Thịnh Vân Hạo nói.
Thịnh Vân Hạo chỉ đơn giản ừ cho qua, ánh mắt vẫn nhìn theo hướng Tô Tuyết Vy rời đi.
Cô ta ở trong lòng anh quan trọng như vậy sao?
Tô Minh Nguyệt siết chặt quả đấm, âm thầm thề.
Tô Tuyết Vy, tôi nhất định khiến cô chết không được tử tế.
“Minh Nguyệt, em ở đây chờ anh, lát nữa anh sẽ quay lại đón em đến bữa tiệc.” Thịnh Vân Hạo an ủi Tô Minh Nguyệt.
“Anh Vân Hạo, anh nhất định phải đến đấy.
Ngàn lần đừng lừa dối em.” Tô Minh Nguyệt kéo chặt tay anh.
“Sẽ không.”
Nói xong liền rời đi, Tô Minh Nguyệt có một loại dự cảm xấu, giống như có đại sự gì sắp sửa xảy ra vậy.
Ra khỏi phòng Tô Tuyết Vy liền vội vàng hỏi: “Hạo Thanh, thế nào rồi, bên đó có tung tích gì của Thần Vũ không?”
Chu Hạo Thanh lắc đầu, lo lắng nói: “Tôi tìm khắp đại sảnh hôn lễ rồi cũng không nhìn thấy bóng dáng Thần Vũ, tôi nghi ngờ thằng bé bị bắt cóc.”
Nghe đến hai chữ bắt cóc, Tô Tuyết Vy đứng không vững, nói: “Bất kể thế nào tôi cũng phải tìm được Thần Vũ.”
Thịnh Vân Hạo đột nhiên xuất hiện kéo tay Tô Tuyết Vy, lớn tiếng hỏi: “Tôi hỏi cô, Tô Thần Vũ biến mất rồi đúng không?”
Tô Tuyết Vy hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chú rể anh còn ở đây làm gì, không sợ Tô Minh Nguyệt không tìm được anh sao?”
“Tôi đang hỏi cô, Tô Thần Vũ có phải biến mất rồi hay không?” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng cất giọng.
Chu Hạo Thanh ngăn trước mặt hai người: “Thịnh Vân Hạo, sao anh không thử đi hỏi cô dâu của mình xem, tại sao Thần Vũ lại không thấy nữa?”
“Tôi hỏi cô ấy, không phải anh.”
Mạnh mẽ đẩy Chu Hạo Thanh ra, nắm tay Tô Tuyết Vy hỏi: “Tôi hỏi cô đấy, Tô Tuyết Vy.”
Từng chữ từng chữ được Thịnh Vân Hạo thốt ra khiến Tô Tuyết Vy muốn hỏng mất, khóc lóc nói: “Đúng thế, Thần Vũ biến mất rồi, anh hài lòng chưa?”
Anh không nói lời nào liền kéo tay Tô Tuyết Vy ra ngoài, Chu Hạo Thanh cũng vội kéo một tay còn lại của Tô Tuyết Vy: “Tôi sẽ không để anh mang Tuyết Vy đi.”
Thịnh Vân Hạo xông lên đánh một cú vào Chu Hạo Thanh, uy hiếp nói: “Chuyện giữa tôi và cô ấy không cần cậu quản.”
Nói xong liền kéo Tô Tuyết Vy ra ngoài..