Khi lòng tràn đầy vui vẻ bước đến phòng bệnh của Tô Tuyết Vy thì nghe được giọng nói của Tiêu Châu từ bên trong vọng ra rõ ràng.
"Chị nói thật đấy à? Không phải nói dối em đấy chứ? Khốn thật! Bà đây phải giết chết cái loại đốn mạt đấy!"
Tô Tuyết Vy vội vàng ngăn cản cơ thể đang kích động của Tiêu Châu, cô biết Tiêu Châu nói được làm được, nhưng nếu cô ta đi rồi thì ai sẽ chăm sóc cô, cô căn bản không muốn quan tâm đến Thịnh Vân Hạo.
Tiêu Châu vẫn đang không ngừng chửi rủa: "Tên khốn này! Hôm qua anh ta vẫn còn nói với em những lời tốt đẹp cơ mà, vậy mà hôm nay anh ta lại có thể lật lọng! Những gì Đan Bạch nói với chị có phải là thật không? Bọn họ hủy bỏ hôn ước, còn Chu Hạo Thanh muốn cưới chị?"
Tô Tuyết Vy gật đầu, cô thật sự không muốn dấn sâu vào loại chuyện này, cô rất mệt mỏi, cô chỉ muốn thoát khỏi Thịnh Vân Hạo, sau đó sẽ sống cuộc sống của riêng cô và Tô Thần Vũ.
Tiêu Châu vẫn luôn miệng nói: "Chị đã đồng ý sẽ ở bên anh ấy đến cùng cơ mà."
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Thịnh Vân Hạo với bộ mặt nham hiểm nhìn hai người, lúc hắn nghe được Chu Hạo Thanh hủy bỏ hôn ước thì không thể chịu đựng được nữa, không chịu được việc Tô Tuyết Vy trong vòng tay của người khác.
Thịnh Vân Hạo bước tới phía trước, hai tay nắm lấy vai Tô Tuyết Vy và nói: "Anh không cho phép! Tuyết Vy, anh sẽ không để em ở bên anh ta!"
Tô Tuyết Vy hoàn toàn không chịu nổi tính khí này của anh, cứ như thể anh vui thì mọi người mới được vui, anh không vui thì đừng nghĩ đến chuyện tốt đẹp.
Dùng hai tay đẩy thoát khỏi vòng vây của anh, trong mắt tất cả hiện lên đều là vẻ không chịu nổi, hướng phía anh làm ra khẩu hình: "Cút đi."
Trái tim Thịnh Vân Hạo như bị kim châm đau nhói, lẽ nào anh không có cách nào để cứu vãn với Tô Tuyết Vy sao? Lẽ nào anh ta sẽ phải nhìn Tô Tuyết Vy và Chu Hạo Thanh ở bên nhau như vậy sao? Không, anh sẽ không để chuyện này xảy ra.
Tô Thần Vũ đứng một bên sợ hãi nhìn cảnh tượng này, e sợ, yếu đuối nói lên một tiếng: "Mẹ."
Tô Tuyết Vy lúc này mới phản ứng lại, nhận ra Tô Thần Vũ vẫn còn ở đây, để cậu bé thấy được cảnh tượng như thế này sẽ tệ đến mức nào, là tại cô không để ý đến tâm trạng của Tô Thần Vũ, vì vậy cô vội vàng bước đến bên cạnh Tô Thần Vũ, ôm chặt lấy cậu bé.
Nghe thấy giọng nói của Tô Thần Vũ, Thịnh Vân Hạo mới cảm thấy mình có chút quá khích, anh không nên nói như thế này.
Rõ ràng là ngày hôm qua Trình Thiên Na mới đến tìm cô ấy, nhưng anh vẫn không cam tâm để Tô Tuyết Vy ở cùng người khác.
Tiêu Châu kéo Thịnh Vân Hạo ra ngoài.
Tô Tuyết Vy chỉ hờ hững nhìn tất cả, dường như Thịnh Vân Hạo có rời đi hay không cũng không liên quan gì đến cô, liền quay đầu đi chỗ khác rất nhanh.
Tô Thần Vũ lắc lư cái đầu hỏi: "Mẹ muốn kết hôn với chú Thanh ạ?"
Tô Tuyết Vy sững sờ, lập tức lắc đầu một cái, cô quên mất Tô Thần Vũ là một đứa trẻ vô cùng nhạy cảm, những chuyện như vậy không thể nói ra trước mặt cậu bé, lần này đã để cho Tô Thần Vũ phải buồn rồi.
"Mẹ, con thích chú vừa nãy, cho nên con muốn ba của con chính là chú ấy."
Tô Tuyết Vy không biết phải đáp lại những lời này của Tô Thần Vũ như thế nào, ba luôn là vết thương trong lòng Tô Thần Vũ, cho dù cô có bù đắp nhiều hơn nữa thì cũng không thể khiến Tô Thần Vũ cảm nhận được tình yêu của ba.
Thế nhưng, cơ hội làm ba của Thịnh Vân Hạo đã bị bỏ lỡ, và cô cũng sẽ không để người đó có cơ hội làm tổn thương cô lần thứ hai, càng khỏi nói đến thân phận giữa cô và Thịnh Vân Hạo lúc đó.
Mặc dù như vậy rất có lỗi với Tô Thần Vũ, nhưng cô không muốn để Tô Thần Vũ sống trong một gia đình tràn ngập thù hận như vậy.
Rầm!
Bức tường bê tông của cầu thang bị nắm đấm của Thịnh Vân Hạo đấm vào đến phát ra tiếng vang rầm, bàn tay đau nhức và tê dại, khuôn mặt u ám nhìn Tiêu Châu như bị một quỷ ám.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp đến mức khiến người ta rùng mình.
Tiêu Châu đau đầu nhìn Thịnh Vân Hạo, khẽ nói: "Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã quyết định ở bên Chu Hạo Thanh, cũng không biết đến cùng là thật hay giả.
Tôi cũng rất tò mò, ngày hôm qua Chu Hạo Thanh rõ ràng mới đồng ý với anh rồi, sao hôm nay lại trở quẻ.
"
"Tôi sẽ không để Tuyết Vy bị bất cứ ai cướp mất, cho dù người đó là Chu Hạo Thanh cũng không được."
Vẻ cao ngạo của Thịnh Vân Hạo lại lộ ra, ánh mắt và lời nói đầy sự khinh thường của anh như móng vuốt sắc bén, anh phải bảo vệ những thứ thuộc về mình, Tô Tuyết Vy và Tô Thần Vũ cũng vậy.
“Tôi cũng rất đau đầu, cái tên Chu Hạo Thanh khốn kiếp này!” Tiêu Châu nhớ tới những gì ngày hôm qua mình đã nói với Chu Hạo Thanh, trong lòng liền nổi giận, anh ta vậy mà lại lừa cô hả?
Thịnh Vân Hạo ổn định lại cảm xúc, bước ra khỏi cầu thang, anh phải đi gọi Tô Tuyết Vy, vẫn như cũ dùng dáng vẻ tốt nhất.
Còn về phần Chu Hạo Thanh, anh hoàn toàn không thèm để ý tới, chỉ có điều thành phố Dung Châu sẽ sớm không còn chỗ đứng cho Chu thị nữa.
Khi Tô Tuyết Vy nhìn thấy Thịnh Vân Hạo, trong ánh mắt cô ấy đều là sự chán ghét, cô thực sự không muốn nhìn thấy anh, thậm chí đến mở khẩu hình cũng chẳng buồn nói với anh, cứ để mặc anh đến.
"Tuyết Vy, đừng ở bên cạnh hắn."
Một nụ cười giễu cợt xuất hiện trên khóe miệng Tô Tuyết Vy, nhìn Thịnh Vân Hạo, viết một đoạn vào sổ tay của mình.
“Sao vậy? Nếu tôi không đồng ý với anh, anh có phải sẽ lại dùng thủ đoạn để để cưỡng ép tôi không? Chẳng hạn như buổi đấu giá lần trước? Đe dọa? Anh đúng là không từ thủ đoạn nào nhỉ, trên người tôi hóa ra vẫn có thể để anh dùng thủ đoạn kiếm lời được.”
Nghe thấy những lời này, Thịnh Vân Hạo toàn thân cứng đờ, Tô Tuyết Vy thậm chí đến cả những điều anh nghĩ cũng biết rõ, nhưng lại không hiểu anh muốn làm gì.
"Anh, Tuyết Vy, anh không có ý đó, anh chỉ muốn em trở về bên cạnh anh thôi."
Thịnh Vân Hạo biết rằng mình đã bị đánh bại.
Tô Tuyết Vy nhìn anh đang trong bộ dạng mất mát, nhanh chóng dùng bút viết vài chữ.
“Trở về? Sau đó để anh làm tôi nhục nhã lần nữa à?”
Vài câu ngắn gọn lúc đó như kim châm khiến Thịnh Vân Hạo không thở được.
Anh biết rằng không có cách nào bù đắp nổi tổn thương lúc trước, nhưng anh sẵn sàng dành tất cả thời gian của mình để bù đắp cho Tô Tuyết Vy, miễn là cô đồng ý trở về.
Ngay sau đó, Tô Tuyết Vy lại mang cuốn sổ đưa qua.
“Anh cầm tờ chi phiếu trên bàn rồi đi đi.
Từ nay về sau hai người chúng ta không còn nợ nhau nữa, nhưng kể ra dì của anh thật sự rất hào phóng.
Số tiền đó cũng không dùng đến, không bằng giữ lại ngày sau có thể hóa vàng mã cho mình.”
Tô Tuyết Vy nói thật sự rất khó nghe, nhưng Thịnh Vân Hạo không thể phản bác lại được.
Nói về chuyện dùng tiền chà đạp lên danh dự và nhân phẩm người khác, anh đối với Tô Tuyết Vy đã làm không ít, thậm chí là vô cùng quá đáng.
“Anh sẽ không đi, Tuyết Vy, anh cầu xin em đó.
Quay về bên cạnh anh có được không?” Thịnh Vân Hạo giờ đã hoàn toàn gạt bỏ đi sự kiêu ngạo của mình.
Tô Tuyết Vy thực sự không đành lòng khi nhìn anh như thế này, nhưng cô nhất định phải học cách tàn nhẫn.
Nếu để Thịnh Vân Hạo biết được sự thật, anh sẽ tự dày vò mình trong đau đớn mất.
Cô ném tờ chi phiếu từ trên bàn vào mặt Thịnh Vân Hạo.
Tờ chi phiếu rất nhẹ, nhưng khi bị nó đập vào mặt, Thịnh Vân Hạo lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nỗi đau như ngàn vạn tảng đá khổng lồ ép xuống.
Gió nhẹ thổi tung rèm cửa sổ, người trong phòng bệnh đều có biểu hiện khác nhau, một bầu không khí vừa có đau đớn vừa có khinh bỉ bao trùm hai người, Tô Thần Vũ sợ hãi núp vào trong, co rúm người.
Cảm giác Tô Thần Vũ vẫn còn sợ hãi, Tô Tuyết Vy vòng tay ôm chặt lấy Tô Thần Vũ, nhìn Thịnh Vân Hạo với ánh mắt hung ác, ra hiệu cho anh nhanh chóng biến mất trước mặt cô..