Tô Tuyết Vy nhìn về hướng Thịnh Vân Hạo rời đi, kiên quyết xoay người lại: “Hạo Thanh, đi thôi, Thần Vũ sắp tỉnh dậy rồi.”
Chu Hạo Thanh gật đầu, tựa hồ như là nghĩ tới cái gì, liền kéo lấy tay Tô Tuyết Vy: “Tuyết Vy, có phải là anh ta đánh em rồi không?”
Tô Tuyết Vy quay đầu đi, cắn chặt môi dưới không nói gì, cô không muốn để Chu Hạo Thanh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình: “Em không sao, Hạo Thanh, Thần Vũ không nhìn thấy em chắc là sẽ sốt ruột lắm.”
Không nói thêm một lời nào, anh ta liền kéo theo Tô Tuyết Vy đi về phía trạm y tá.
“Xin chào, có thể phiền cô cho tôi một túi chườm nước đá được không?”
Y tá sửng sốt nửa ngày, sau đó vội vàng lấy túi chườm đá từ trong tủ ra đưa cho Chu Hạo Thanh.
Chu Hạo Thanh mỉm cười nói lời cảm ơn, rồi cầm lấy túi chườm nước đá kéo Tô Tuyết Vy sang chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt túi chườm đá trong tay lên khuôn mặt đã sưng tấy của cô.
Tô Tuyết Vy biết anh ta đang tức giận, vì vậy cô chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Hạo Thanh, em…”
“Anh không giận em, anh chỉ đang giận bản thân mình tại sao lại không tới đây sớm hơn, tại sao anh không thể bảo vệ em, rõ ràng là anh đã nói sẽ bảo vệ tốt cho em, nhưng mà bây giờ lại…”
Nói đến một nửa, Chu Hạo Thanh cũng không tiếp tục nói nữa, anh ta biết dù có nói thêm cũng vô ích thôi.
Tô Tuyết Vy cũng biết rõ là như vậy, Chu Hạo Thanh đã giúp cô quá nhiều rồi, cô không thể để Chu Hạo Thanh tiếp tục hy sinh vì mình như thế này nữa, lẽ ra cô không nên để anh ta liên quan đến chuyện của nhà họ Tô và Thịnh Vân Hạo.
“Hạo Thanh, em thật sự rất cảm kích vì anh đã giúp đỡ em rất nhiều, nhưng chúng ta thật sự không phải là người cùng chung một thế giới.
Những chuyện này sẽ khiến anh gặp những rắc rối không đáng có, em không hy vọng bởi vì em mà lại liên lụy đến anh.”
Tô Tuyết Vy che mặt, nghiêm túc nói với anh ta.
Chu Hạo Thanh nhất thời không thể tiếp nhận được lời nói nghiêm túc của Tô Tuyết Vy, anh ta liền dứt khoát ngậm miệng lại không trả lời cô, như thể anh ta không nghe thấy vậy.
“Hạo Thanh, anh hứa với em đi.”
Chu Hạo Thanh giương mắt lên, trong mắt hiện lên một sự trấn tĩnh, anh ta nghiêm túc nói: “Tuyết Vy, anh giúp em là bởi vì hai chúng ta là bạn bè.
Khi bạn bè có khó khăn, làm sao có thể bỏ mặc không giúp được?”
Tô Tuyết Vy bị những lời này chặn đến không phản bác được, những lời này cũng nói cho cô biết rằng cho dù cô có thuyết phục như thế nào đi nữa, thì cũng đều vô ích mà thôi.
Chu Hạo Thanh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ giúp cô.
Tô Tuyết Vy nhìn anh ta mà thở dài, lúng ta lúng túng lấy túi chườm nước đá đi rồi nói: “Được rồi, chúng ta quay về đi.
Cả ngày hôm qua đều không gặp được em, chắc hẳn là Thần Vũ đã sốt ruột lắm rồi.”
Chu Hạo Thanh ngửi thấy mùi vị khác thường từ trong lời nói của Tô Tuyết Vy: “Cả một ngày hôm qua em đều không ở bệnh viện sao? Có phải là nhà họ Tô lại đến kiếm chuyện với em rồi không?”
“Không phải người nhà họ Tô, mà là...” Tô Tuyết Vy đứng dậy đem túi chườm nước đá trả lại cho trạm y tá, đột nhiên nhớ tới Lục Đan Bạch đã nói với cô rằng cuộc gặp gỡ lần này nhất định phải được giữ bí mật.
“Chỉ là một người bạn cũ tìm đến em ăn một bữa cơm, Thần Vũ được gửi lại cho bảo mẫu của cô ấy chăm sóc.”
Đối với những lời mà Tô Tuyết Vy nói, Chu Hạo Thanh trước giờ đều chưa từng có bất kỳ sự hoài nghi nào.
Cả hai người một đường đi trở về phòng bệnh của Tô Thần Vũ mà không nói một lời nào, tâm trạng Tô Tuyết Vy đang rối bời, trên mặt vẫn còn thấy đau nhức.
Tô Thần Vũ đang buồn chán ngồi ở trên giường nghịch ngón tay, trong lòng thầm nghĩ, tại sao mẹ còn chưa tới?
Theo tiếng chuyển động của tay nắm cửa, Tô Thần Vũ mừng rỡ nhìn về phía cửa: “Mẹ.”
Tô Tuyết Vy mỉm cười đi về hướng Tô Thần Vũ, Chu Hạo Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi nhìn Tô Thần Vũ: “Thần Vũ khá hơn chút nào chưa?”
“Chú, Thần Vũ rất khỏe ạ.”
Nụ cười của Tô Thần Vũ như ánh nắng chiếu rọi vào lòng mọi người, xóa tan mọi buồn phiền lo âu của họ.
Sau khi Thịnh Vân Hạo nghe được những lời Tô Tuyết Vy nói, trái tim của anh bị đập đến từng cơn đau nhói, nếu như Tô Tuyết Vy cô đã nghĩ như vậy, vậy thì anh sẽ làm như cô mong muốn.
Bước chân anh dừng lại ở góc phòng cấp cứu, trong tâm trí của Thịnh Vân Hạo đều tràn đầy bộ dạng cố kìm lấy nước mắt không để nó tuôn rơi của Tô Tuyết Vy, cô tỏ ra khuất phục trước anh khó đến như vậy sao?
Tô Tuyết Vy.
Thịnh Vân Hạo khựng lại một chút, nhưng vẫn đi về phía phòng cấp cứu.
Trước cửa phòng cấp cứu, Mạnh Tú Cầm vẫn luôn ngồi ở bên ngoài chờ đợi, luôn tay cầu trời phù hộ cho Tô Minh Nguyệt bình an, ca phẫu thuật có thể diễn ra một cách thuận lợi.
Trong lúc mắt, liền nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang đi về phía bên này.
“Tổng giám đốc Hạo, Minh Nguyệt nó…” Mạnh Tú Cầm vừa định lên tiếng nói chuyện, thì Thịnh Vân Hạo đã cắt ngang.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách lấy được máu.”
Mạnh Tú Cầm cố ý nói: “Tuyết Vy này cũng thật là, tại sao lại không biết niệm tình nghĩa khi xưa mà truyền máu cho Minh Nguyệt chứ, tại sao trước đây tôi lại nuôi một đứa vong ơn bội nghĩa như thế này.”
Khi nghe thấy Mạnh Tú Cầm nói Tô Tuyết Vy là đứa vong ơn bội nghĩa, Thịnh Vân Hạo chợt cau chặt mày lại, anh vẫn không thích có người đi nói xấu Tô Tuyết Vy, cho dù là như thế này, anh cũng không ngừng lấy chuyện bốn năm về trước để nhắc nhở bản thân là Tô Tuyết Vy đã phản bội mình.
“Nếu sớm biết như vậy, thì ngay từ đầu tôi không nên nhận nuôi cái đứa...”
“Đủ rồi.”
Thịnh Vân Hạo cảm giác người phụ nữ này quá ồn ào: “Mặc kệ nói như thế nào, thì cô ấy cũng sống ở nhà họ Tô các người lâu như vậy rồi.”
Mạnh Tú Cầm có chút kinh sợ trước khí thế của Thịnh Vân Hạo, bà ta liền khúm núm gật đầu, trong lòng ngược lại thầm nghĩ là Thịnh Vân Hạo này bị làm sao thế này, chẳng phải là anh rất căm hận Tô Tuyết Vy hay sao? Tại sao hôm nay anh lại đi nói giúp cho Tô Tuyết Vy rồi.
Thịnh Vân Hạo ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc.
Xúc cảm trên tay vẫn còn tê dại, nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của Tô Tuyết Vy, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ tin rằng mình sẽ ra tay đánh Tô Tuyết Vy.
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ bước ra ngoài.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ kéo khẩu trang xuống và nói.
Thịnh Vân Hạo lập tức đứng dậy, Mạnh Tú Cầm lập tức xông lên phía trước: “Bác sĩ, chính là tôi, có phải là Minh Nguyệt nhà tôi...”
“Hiện tại bệnh nhân đang cần gấp một lượng máu lớn, nếu không có được kịp thời, vậy thì xin hãy chuẩn bị tâm lý đi.” Nói xong, bác sĩ liền đóng cửa phòng cấp cứu lại.
Mạnh Tú Cầm vừa nghe đã bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch gần như muốn té xỉu, trợ lý ở một bên kịp thời đỡ lấy bà ta.
Sắc mặt Thịnh Vân Hạo khó coi mà nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đang được đóng chặt, cần phải chuẩn bị tâm lý sao? Tô Minh Nguyệt sẽ chết nếu không có máu phải không?
“Minh Nguyệt của tôi, tại sao cuộc đời của nó lại khổ như vậy? Làm sao lại nỡ lòng nào để cho mẹ nó trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ.” Mạnh Tú Cầm ngồi trên ghế khóc lóc kêu gào.
Thịnh Vân Hạo nắm chặt một bên tay thành nắm đấm, ở trước tính mạng của Tô Minh Nguyệt, anh lại có thể do dự không biết có nên đi tìm Tô Tuyết Vy hay không, cho dù anh biết rằng mình có đi tìm Tô Tuyết Vy lúc này cũng sẽ bị từ chối một cách tàn nhẫn, nhưng cô chính là người duy nhất có thể cứu được Tô Minh Nguyệt lúc này.
“Tôi đi tìm Tô Tuyết Vy lấy máu.” Cổ họng khô khốc dường như không thể phát ra tiếng động.
Tựa như là anh đã hạ quyết tâm rất lớn vậy, Thịnh Vân Hạo mới thốt được ra những lời này, anh xoay người bước ra khỏi hành lang của phòng cấp cứu, đi về phía con đường dẫn đến nơi Tô Tuyết Vy đang ở.
Mạnh Tú Cầm nhìn về hướng Thịnh Vân Hạo đang rời đi, hoàn toàn không còn biểu hiện của bộ dạng khóc lóc thảm thiết lúc nãy, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, cho dù Thịnh Vân Hạo có lợi hại đến như thế nào, thì cũng không phải là bị bà ta nắm giữ trong lòng bàn tay đó sao.
Lần này, tôi xem các người còn có thể làm được gì, Tô Tuyết Vy, cho dù cô có bản lĩnh đến thế nào, Mạnh Tú Cầm bà ta cũng sẽ khiến cô mất hết tất cả, cũng giống hệt như bốn năm về trước vậy, bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho cô..