Mục lục
VỢ YÊU EM PHẢI LÀ CỦA TÔI!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay ông ta còn phải cảm ơn Trình Vũ Thanh vì đã giúp ông ta giải quyết rắc rối lớn, ông ta thật sự cảm thấy rất vui, quả nhiên, hiện tại người phụ nữ trước mặt này vẫn có chút hữu ích.

Trình Vũ Thanh nhìn bộ dạng này của ông ta, biết trong lòng ông ta có ý gì: “Lâm Gia Thần, ông đừng có quá đáng, ông biết rõ Thịnh Vân Hạo quan trọng như thế nào với tôi!”
Lâm gia Thần nhìn người trước mặt, ông ta cười khẽ: “Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ cần cô có thể lấy được tập đoàn Thịnh Lâm, đừng nói là Thịnh Vân Hạo, mà toàn bộ đế quốc thương nghiệp cũng đều là của cô.


Trình Vũ thanh ngồi trên ghế nói: “Ông đừng tưởng chỉ cần nói như vậy, thì tôi sẽ cảm ơn ông, tôi sẽ không để Thịnh Vân hạo bị người khác cướp đi!”
Khi trở về nước, cô ta cũng biết Thịnh Vân Hạo đã thích người khác, nhưng đến bây giờ cô ta cũng không nghĩ đến bọn họ đã có con, việc này làm cho cô ta cảm thấy nguy cơ tăng lên.

Cô ta ngước mắt lên nhìn Lâm Gia Thần nói: “Tôi muốn ông giúp tôi cướp lại tất cả những thứ thuộc về tôi.


Lâm Gia Thần đầy hứng thú hỏi: “Làm sao để giúp cô?”
Trình Vũ Thanh nói ra ý tưởng của mình, Lâm Gia Thần nhíu mày một cái, ngay sau đó ông ta nói: “Được, tôi giúp cô, nhưng cô phải đảm bảo lấy được tập đoàn Thịnh Lâm.


Trình Vũ Thanh hừ hừ cười lạnh nhạt nói: “Đó là đương nhiên, tôi sẽ không để ông thất vọng.


Mà bên phía bệnh viện cũng sắp nảy sinh một cuộc chiến tranh.


Thịnh Vân Hạo nhìn Chu Hạo Thanh trong phòng bệnh, trong nháy mắt sặt mặt anh tối sầm lại, gương mặt nghiêm túc nhìn anh ta nói: “Cút, tôi không muốn thấy anh.


Chu Hạo Thanh cũng đứng dậy nhìn Thịnh Vân Hạo, trong mắt không chút sợ hãi nói: “Dựa vào cái gì chứ?”
Hai người đứng đối diện nhau, chiều cao xấp xỉ nhau mà nhìn đối phương, trong không khí dâng lên cảnh tượng dương cung bạt kiếm.

Thịnh Vân Hạo siết chặt nắm đấm nhìn người trước mắt mình, trong nháy mắt sắc mặt trở nên không tốt, Chu Hạo Thanh nhìn người trước mặt trong nháy mắt sắc mặt đã không tốt, hai người bởi vì chuyện lúc trước mà trở nên quyết liệt.

Tô Tuyết Vy thấy tính huống không đúng, cô vội vàng đứng giữa hai người đàn ông nói: “Hai người các người đủ rồi! Thần Vũ còn đang ngủ.


Nghe thấy tên Tô Thần Vũ, hai người cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, mỗi người ngồi một gốc của phòng bệnh, nếu như Tô Tuyết Vy biết Thịnh Vân Hạo sẽ quay về, thì cô tuyệt đối sẽ không để Chu Hạo Thanh ở đây.

Quan hệ giữa hai người trước nay không tốt, nếu như bây giờ cô giúp ai đi nữa thì đều không công bằng với bọn họ, vậy nên cô dứt khoát mặc kệ, bình tĩnh mà trông chừng Tô Thần Vũ, mặc cho hai người bọn họ ồn ào.

Gương mặt của Chu Hạo Thanh vốn đã tiều tụy hiện giờ lại gặp Thịnh Vân Hạo lại càng không tốt, vốn Thịnh Vân Hạo muốn đến bệnh viện hưởng thụ không gian ba người.

Bây giờ lại có thêm một cái Chu Hạo Thanh, làm cho anh nghĩ thế nào thì trong lòng cũng bực bội, không dễ chịu, bây giờ anh rất muốn giết người cho hả giận.

Ánh mắt của hai người ở trong không khí va chạm phát ra tia lửa, Thịnh Vân Cảnh kinh thường cười nhạo thu hồi anh smawts nhìn Tô Thần Vũ trên giường bệnh, anh nhẹ giọng nói: “Thần Vũ sao rồi?”
“Bác sĩ nói là tốt rồi, chỉ là bị kinh sợ, nghỉ ngơi nhiều một chút thì sẽ không sao.

” Tô Tuyết Vy vuốt ve sợi tóc của Tô Thần Vũ nói.

Chu Hạo Thanh cíu đầu, không biết nên nói gì, anh ta cảm giác như mình là người thứ ba, căn bản không có cách nào dung nhập vào hoàn cảnh này.

Rất nhanh, ngồi cửa vang lên âm thanh, Chu Hạo Thanh cũng biết những người này đến tìm mình, anh ta từ từ đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi đến cửa anh ta nói một câu: “Các người nhất định phải bảo trọng, Thịnh Vân Hạo, nếu như anh dám bất trung bất nghĩa tôi nhất định sẽ giết anh.


Hai người cũng không hiểu ý tứ trong câu này, Chu Hạo Thanh nói xong cũng đi ra ngoài, người ngoài cửa nói với anh ta: “Cậu Thanh, chúng tôi cũng là nhận lệnh làm việc, xin anh trở về cùng chúng tôi.


Chu Hạo Thanh theo đám người rời đi, người trên hành lang bệnh viên bị dọa đến không dám lên tiếng, họ còn cho rằng đây là hiện trường bắt người, trong đám người có người sôi nổi bàn luận.

Thịnh Vân Hạo híp mắt nhìn về phía Chu Hạo Thanh rời đi nói: “Anh ta bị giam cầm, Chu Chính Nam cũng thật tàn nhẫn.



Tô Tuyết Vy không hiểu ý anh nói: “Có ý gì?”
“Nhà họ Chu chỉ có duy nhất Chu Hạo Thanh, mà hiện giờ nhà họ Chu chưa đủ gốc gác, nên chỉ có thể thông qua việc liên hôn với nhà họ Lục để cải thiện lại nhà họ Chu.


Thịnh Vân Hạo chậm rãi nói: “Trước kia anh ta đã giải trừ hôn ước với nhà họ Lục, Lục Chính Vĩ cũng không phải thứ tốt lành gì, lần này muốn liên hôn một lần nữa, làm sao có thể dễ dàng như vậy.


Tô Tuyết Vy đột nhiên liên tưởng lại lúc Lục Đan Mạch gọi điện thoại cho mình, vừa bất lực lại bi thương, giống như cô ấy đã biết trước được hậu quả của chuyện này vậy.

Thịnh Vân Hạo không nói gì thêm nữa, chẳng qua anh chỉ lẳng lặng nhìn Tô Tuyết Vy, anh không muốn nhìn thấy cô vì người đàn ông khác đau lòng và phiền não, trừ anh ra, ai cũng không thể.

Nhà họ Chu.

Chu Chính Nam nhìn đứa con trai cạy cửa sổ chạy trốn, tức giận mà không có chỗ phát tiết, cả khuôn mặt đều tức giận đến mức biến thành màu gan heo, ông ta tức giận nói: “Đứa con bất hiếu! Mày còn biết trở về sao!”
Chu Hạo Thanh bất động nhìn ông ta, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì vậy, trong lòng anh ta đè nén khó chịu, áp lực từ Chu Chính Nam đè lên khiến anh cảm thấy khó thở.

“Ba, con thật sự không thể kiên trì được, chuyện của nhà họ Lục con không có cách nào để hoàn thành, con đã hai ngày không ngủ rồi.


Chu Chính Nam nghe vậy, trong lòng cũng rất đau, nhưng ông ta có thể làm gì, tất cả đều do đưuá con trai này chính miệng đồng ý, nhưng vẫn trái lòng nói: “Đừng quên, đây là do chính miệng con đồng ý, vì vậy con phải làm đến cùng.


“Con biết rồi, vậy con về trước.

” Chu Hạo Thanh biết chuyện này không khó khăn như anh nói, nhưng cũng sẽ không đơn giản như Lục Chính Vĩ nói.


Mỗi lần chỉ cần nghĩ đến chuyện này, anh lại rất hối hận lúc đầu tại sao lại đồng ý hôn sự này, nếu không phải Chu Chính Nam gọi điện thoại cho anh, anh tuyệt đối không trở về nhà họ Lục.

“Chờ một chút.

” Chu Chính Nam gọi anh lại: “Đan Bạch đến, lúc này đang ở trong phòng của con, con tự mình đi xem một chút.

Nghe thấy tên của Lục Đan Bạch, đầu tiên Chu Hạo Thanh hơi sửng sốt, anh nghĩ thầm, sao cô lại đến.

Su đó anh lên lầu muốn xem rốt cuộc là tình huống gì.

Vừa mới đẩy cửa vào, trong nháy mắt anh đã nhìn thấy bộ dạng của Lục Đan bạch còn tuyền tụy hơn cả mình, trong lòng hoảng sợ, anh sải bước đến trước mặt cô hỏi: “Cô tới làm gì, cô làm sao vậy.


Trong nháy mắt khi Lục Đan Bạch nhìn thấy Chu Hạo Thanh, nước mắt cô bắt đầu không cầm xuống được, giọng nói cô nghẹn ngào: “Tôi vừa mới trốn từ nhà ra, hôm nay Tuyết Vy đến nhà tôi, tôi đã đem tất cả mọi chuyện nói cho cô ấy.


Nghe thấy câu này của Lục Đan Bạch, trong lòng Chu Hạo Thanh đột nhiên nảy sinh sợ hãi hỏi: “Sao cô ấy lại tìm cô?”
Lục Đan Bạch lắc đầu nhìn anh, sau đó lau sạch nước mắt nói: “Lâm Tịch Tuyết mang cô ấy đi, tôi đã đem tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại cho cô ấy một lần.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK