Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - TruyenOnl


*********************************


Doãn Mạt nghe Dung Mạn Phương kể lại trong nước mắt, lòng ớn lạnh.
Nếu không phải chính tai nghe được, cô thật khó tin rằng em gá3i sinh đôi lại có thể ác độc đến vậy.
Vì bà ta yêu anh rể, thế nên… nghĩ mọi cách cướp lấy.
Doãn Mạt cụp mắt giấu đi s1át khí, nắm tay Dung Mạn Phương, khẽ hỏi: “Sao năm đó bác không nói cho Hạ Sâm?”
Nếu như nói sớm với hắn, có lẽ hắn không canh c9ánh trong lòng với xuất thân của mình.
Nếu như nói sớm với hắn, có lẽ… nhiều chuyện sau đó sẽ không xảy ra.
Dung Mạn P3hương lau khóe mắt, uể oải cười khổ: “Dù bác có nói bao nhiêu với thằng bé, cũng không ngăn được
sự nhạo báng và sỉ nhục của những người8 bên cạnh với thằng bé. Nhà họ Hạ và nhà họ Dung, từ bậc cha chủ đến
người giúp việc, không một ai tin lời mẹ con bác.”
“Trong tình huống đó, nếu bác nhấn mạnh thân phận với thằng bé, chỉ mang đến sự bắt nạt tồi tệ hơn nữa. Mạt
Mạt, chắc cháu không thể nào tưởng tượng được nỗi tuyệt vọng và sự đau đớn khi tứ cố vô thân.”
“Điều bác có thể làm là để thằng bé cố sống, một ngày nào đó quay lại nhà họ Hạ, đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc
về nó.
Trong thời đại ấy, tôn ti rõ ràng, từ khi Hạ Sâm có ký ức, hắn đã bị đội lên đầu cái mác con riêng.
Dung Mạn Phương cũng từng nghĩ để Hạ Sâm quán triệt tư tưởng xuất thân chính thống, nhưng bà không làm
được.
Một khi nói ra, chắc chắn sẽ để lại hậu họa cho nó.
Những người giúp việc và những đứa bé kia, xem mẹ con họ như nỗi sỉ nhục của gia tộc.
Một đứa con riêng nếu nói mình mới là con dòng chính, hậu quả thật khó tưởng tượng.
Doãn Mạt ăn bữa sáng như nhai sáp, lẳng lặng gặm bánh mì.
Thỉnh thoảng trong địa tăng thêm đồ ăn, cô không buồn ngẩng đầu, cho hết vào miệng.
Hạ Sâm nhạy bén phát giác sự khác thường của cô, nheo mắt rồi nghiêng đầu nhìn Dung Mạn Phương: “Mẹ, hai
người đã nói gì thế?”


Dung Mạn Phương và Doãn Mạt cùng ngước mắt nhìn nhau. Dung Mạn Phương cười ôn hòa: “Không nói gì, con
sợ mẹ bắt nạt Mạt Mạt sao?”
“Thể thì không” Hạ Sâm cắn thịt lợn xông khói, liếc Doãn Mạt: “Mẹ hiểu rõ đại nghĩa như vậy, không có chuyện
bắt nạt con dâu đâu”
Dung Mạn Phương đánh giá kỹ con trai mình, muốn nói lại thôi.
Mẹ con hai người xa cách quá lâu, tuy gặp lại rồi không thấy xa lạ, nhưng sự hiểu biết của bà về hắn vẫn dừng lại
năm Hạ Sâm mười tuổi.
Dung Mạn Phương không muốn phá vỡ thời khắc ấm áp này, mỉm cười rồi từ bỏ ý định lên tiếng
Ăn sáng xong, Hạ Sâm dẫn Dung Mạn Phương đến Bệnh viện tư nhân Hoàng Gia kiểm tra tổng quát. Doãn Mạt
ghé trung tâm thương mại mua quần áo cho mẹ chồng tương lai, đến bốn giờ chiều mới đến bệnh viện.
Trong phòng chờ VIP Hạ Sâm nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, vẻ mặt rầu rĩ vô cùng.
Bác sĩ phụ trách vẫn đang đứng cạnh thấp giọng giải thích: “Anh Sâm, triệu chứng viêm giác mạc của bác gái tuy
nghiêm trọng, nhưng chưa đến mức cần phải thay thế. Lát nữa tôi kê toa thuốc kháng sinh, tạm thời quan sát trước
đã
“Còn về bệnh phong thấp, không có phương pháp hữu hiệu điều trị tận gốc, nhưng sau này điều dưỡng thật tốt
đảm bảo khớp xương sẽ không biến dạng, và vấn đề cũng không quá lớn”
Dung Mạn Phương bị nhốt nhiều năm, thiếu dinh dưỡng và sống trong hoàn cảnh u ám lâu dài nên mắc phải bệnh
viêm giác mạc và phong thấp.
Còn những bệnh vặt khác, chỉ cần tốn thời gian chữa trị sẽ khỏi.
Không lâu sau, bác sĩ rời khỏi phòng.
Doãn Mạt đi đến bên cạnh Hạ Sâm, dịu dàng dỗ dành: “Bác gái sẽ không sao đâu.”
Người ta thường nói sự dịu dàng của người phụ nữ chính là bến đỗ cho tâm hồn của một người đàn ông.
Hạ Sầm nhìn cô, tâm tư xao động dần lắng dịu.
Hắn ngồi, cô đứng.
Hắn ôm eo cô, vùi cả gương mặt mình vào ngực cô.
Ngón tay Doãn Mạt luồn vào mái tóc ngắn của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, lẳng lặng bầu bạn với hắn.
Không lâu sau, Hạ Sâm điều chỉnh xong tâm trạng, kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Dung Mạn Lệ ở đâu?”
“Em để thuộc hạ của anh Lệ đưa đi rồi. Nếu anh cần, có thể để họ đưa người đến bất kỳ lúc nào.”


Hạ Sâm cười nhạt: “Hiện giờ chưa cần, để bà ta sống thêm mấy ngày”
Doãn Mạt vòng một tay qua cổ hắn, đánh giá về mặt hắn, đổi đề tài, thử thăm dò: “Bác gái… có nói đến xuất thân
của anh không?”
Đôi mắt Hạ Sâm bỗng tối sầm, giữa chân mày hiện ra sát khí hừng hực: “Có”
Tối qua hai mẹ con họ hàn huyên đến hai giờ khuya, hắn đã biết được mọi chuyện.
Doãn Mạt thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi mắt âm u của hắn: “Vậy anh tính đoạt lại nhà họ Hạ sao?”
“Đoạt lại?” Hạ Sâm xoa nắn vùng eo của cô: “Anh cần phải đoạt à?”
Doãn Mạt không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn, thản nhiên phụ họa: “Đúng là không cần lắm, vốn chính là thứ
của anh, cầm về thì đúng hơn.”
Hạ Sâm bật cười, thanh quản rung động không ngừng kích thích màng nhĩ cô.
Cô cau mày hoài nghi: “Anh cười gì thế?”
“Babe, thấy anh rộng lượng thế à?” Hạ Sâm cụp mắt nhìn báo cáo kiểm tra, cong môi lạnh lẽo: “Một gia tộc thối nát
đến tận cùng, cầm nó về chấn hưng lại khí thế sao?”
Dù hắn là con trưởng nhà họ Hạ, hắn mới là người thừa kế chính thống, thế thì sao chứ?
Có những khuất phục và tủi hờn không thể nào bù đắp và tha thứ.
“Anh không muốn à?” Doãn Mạt đã hiểu ra, thấp giọng nói: “Vậy chi bằng phá hủy..”
Tạm thời để hắn trút giận.
Hạ Sâm xoa đầu cô trêu chọc: “Đúng là đồng vợ đồng chồng”
Tim Doãn Mạt đập rộn: “Ai là vợ chồng với anh?” “Về Nam Dương chúng ta sẽ đăng ký kết hôn, hử?” Hạ Sâm véo
má cô, đôi mắt vô cùng nghiêm túc.
Doãn Mạt đứng dậy khỏi người hắn, đi đến máy lọc nước, đang lưng về phía hắn, lẩm bẩm: “Đến lúc đó hẵng tính”
Cả ngày hắn treo chuyện kết hôn và đăng kết hôn bên miệng. Tiếu Tiếu nói, kết hôn phải có cảm giác nghi thức.
Hắn không định cầu hôn sao? Mười một giờ đêm, Dung Mạn Phương nằm trong phòng bệnh VIP nhìn họ rời đi.
Bà thật không nỡ, nhắc ở sau lưng: “Tiểu Sâm, dù hai đứa làm gì, cũng phải chú ý an toàn, biết chưa?”
Hạ Sâm đứng ngay cửa, xoay người nhìn bà: “Con biết mà, mẹ yên tâm”
Doãn Mạt cũng đáp: “Bác gái ở tạm nơi này trước, chờ bọn con xong việc sẽ đến đón bác”
“Được, được, bác chờ hai đứa”
Mấy năm qua Dung Mạn Phương rất cô đơn, đến mức nằm trong phòng bệnh vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng
khi ấy.
Nhưng bà không dám lộ ra vẻ yếu đuối, không thể tiếp tục trở thành gánh nặng của con trai.
Hạ Sâm quay đầu nhìn bà thật sâu, khàn giọng nói: “Mẹ đừng lo, bệnh viện rất an toàn, con sẽ nhanh chóng trở lại


Dung Mạn Phương cười gượng, ngồi bên mép giường xua tay: “Đi đi, nhớ bảo vệ Mạt Mạt thật tốt.”
Bắt đầu từ hôm nay, Dung Mạn Phương ở lại Bệnh viện Hoàng Gia tiến hành chữa trị giai đoạn đầu.
Hạ Sâm cũng sắp xếp thành viên Hắc Ưng canh chừng ở bệnh viện, bảo vệ Dung Mạn Phương chặt chẽ.
Không lâu sau, Parma chuẩn bị nghênh đón một đợt gió tanh mưa máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Y
Yyyygjvg29 Tháng mười một, 2022 12:31
U7
?
29 Tháng mười một, 2022 07:22
?
29 Tháng mười một, 2022 07:22
Hay
?
28 Tháng mười một, 2022 21:03
♥️♥️
?
28 Tháng mười một, 2022 14:58
Truyện siêu hay, mê lắm nha
?
28 Tháng mười một, 2022 10:49
Hay
?
28 Tháng mười một, 2022 08:58
♥️🥰
LNN
Lê Ngọc Nữ27 Tháng mười một, 2022 21:39
Hay
?
25 Tháng mười một, 2022 17:49
Hay
K
Kai19 Tháng mười một, 2022 00:34
Kai
L
LNTT18 Tháng mười một, 2022 22:27
O
T
tienpnd121018 Tháng mười một, 2022 21:48
😍
Q
Quin18 Tháng mười một, 2022 11:48
❤️
K
Kai17 Tháng mười một, 2022 13:40
Kai
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 21:50
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 21:50
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 21:50
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 21:08
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 21:08
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 20:47
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 20:47
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 20:47
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 20:46
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 15:17
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️01 Tháng mười một, 2022 15:17
♥️
BÌNH LUẬN FACEBOOK