*********************************
Huyệt Thái Dương của Hạ Sâm nhảy không ngừng, đặt tờ giấy xuống, cũng không ăn bữa sáng Doãn Mạt chuẩn bị
cho mình đã thay đồ sang 3biệt thự tóm người về.
Cùng lúc đó, Doãn Mạt đang ở trong phòng trẻ sơ sinh ở biệt thự, ôm bé con đang khóc lóc chẳng biết1 làm sao.
Lê Tiểu ở đối diện dựa tay vịn sofa, nhìn động tác cứng ngắc của Doãn Mạt, cong môi nói: “Thằng bé thích chị
đấy9.”
Doãn Mạt nuốt nước bọt, đôi mắt sáng lên: “Thật chứ?”
“Chắc thế.” Lê Tiếu bóp ngón út của bé con: “Chị có thể t3hử lại.”
Doãn Mạt dè dặt định đưa bé con cho hộ lý lần thứ tư, ngờ đâu mới nâng tay, bẻ con đã trề môi miệng méo xệch.
“Ấy8, đừng khóc.” Doãn Mạt vội rụt tay về, đặt bé con lên khuỷu tay mình: “Để di ôm.” Tiểu Thương Dận ngoan
ngoãn. Doãn Mạt cảm thấy… chắc hôm nay cô không rời khỏi biệt thự được. Hộ lý thấy vậy cũng rất ngạc nhiên:
“Xem ra cậu chủ nhỏ rất thích cô Doãn, lúc trước cậu ấy chưa từng như thế.”
Nửa tiếng sau, Hạ Sâm vào phòng khách biệt thự, ngước mắt thấy ngay Thương Úc và Lê Tiểu đang trò chuyện với
Lưu Vân, còn người phụ nữ của hắn… ôm Thương Dận phơi nắng bên cửa sổ.
Hạ Sâm dừng bước, nhìn chằm chằm Doãn Mạt ôm bé con, trong một thoáng dường như thấy được tương lai của
bọn họ.
“Anh Sâm.”
Lạc Vũ bưng trái cây và trà nóng vào phòng khách, tiện thể chào hỏi.
Hạ Sâm đáp “ừ, không để ý Thương Úc và Lê Tiểu mà đi thẳng đến cạnh Doãn Mạt, chuyên chế ôm eo cô, nghiến
răng nói: “Lần sau em thử giấu anh lén ra ngoài nữa xem!”
Giọng nói ai oán vô cùng.
Doãn Mạt vẫn là câu nói kia: “Chẳng phải em để lại tờ giấy cho anh à?”
Hạ Sâm siết chặt eo cô: “Doãn Mạt, anh thấy em chưa bị phạt chưa sợ đây mà.”
Hai người đứng bên cửa sổ tán tỉnh nhau như chốn không người.
Thương Úc cầm trái cây đã cắt sẵn trên bàn đút cho Lê Tiếu, mỉm cười giễu cợt: “Tới sớm thế, anh xong việc rồi
sao?”
Hạ Sâm ngả ngớn quay đầu: “Đi làm ngay đây.” Trong tiếng hốt hoảng của Doãn Mạt, Hạ Sâm ôm Thương Dận
vào lòng: “Con nuôi lớn hơn nhiều rồi.”
Bé con mở to đôi mắt trong veo nhìn Hạ Sâm không chớp mắt, cũng không quấy khóc. Hạ Sâm ôm bé con hôn mấy
cái rồi đặt vào ngực Thương Úc: “Chờ tin của anh.”
Lê Tiếu ngồi cạnh nhẹ nhàng xoay nhẫn cưới trên ngón áp út, muốn cười nhưng không được nhắc nhở: “Anh Sâm,
nhớ chuẩn bị đầy đủ đồ cần thiết.”
Cả quá trình Doãn Mật đều ngây người.
Họ đang nói gì thế? Sao cô chẳng nghe hiểu câu nào hết? Đến khi ra khỏi biệt thự, Doãn Mạt vẫn chưa nắm rõ tình
hình: “Sao chúng ta lại đi?” Hạ Sâm liếc cố, tức giận nói: “Tự tử vì tình.”
Doãn Mạt bĩu môi: “Anh đang nổi giận với em sao?”
Hạ Sâm dừng bước bên hồ phun nước, kéo Doãn Mạt vào lòng, nâng mặt cô lên xoa nắn: “Ông đây không nỡ, đi
nào, dẫn em đi xem món đồ chơi này.”
“Đồ chơi gì cơ?” Doãn Mạt tướng thật, kéo hắn vừa đi vừa hỏi: “Cho Tiểu Thương Dận sao?”
Ảnh mắt Hạ Sâm tối sầm, chồm người đến trước mặt cô trêu chọc: “Thích trẻ con à?” “Thích.” Doãn Mạt ngửa đầu
nhìn hắn, trong mắt lấp lánh ánh sao: “Thằng bé đẹp lắm, đặc biệt là đôi mắt.”
Vì đôi mắt giống hệt Lê Tiểu chứ gì?
Hạ Sâm liếm môi mang ý xấu: “Mạt, em thấy sau này chúng ta sinh con gái rồi bắt Thương Dận ở rể được không?”
Doãn Mạt ngây người: “Làm thế… có được không?”
Hạ Sâm dùng ngón cái ma sát đôi môi đỏ mọng của cô, nói đầy thâm ý: “Khuya về thử xem chẳng phải sẽ biết ngay
à?”
Thử cái gì?
Doãn Mạt cứ thấy hôm nay Hạ Sâm là lạ, nhưng không thể xác nhận được là lạ ở đâu.
Bốn mươi phút sau, Hạ Sâm dẫn Doãn Mạt về sòng bạc Bộ Ngân ở Thành Tây.
Doãn Mạt vẫn nghĩ đến món đồ mà hắn nhắc đến, ngờ đầu vừa vào sảnh VIP trống trải đã bị hằn dẫn đến bàn đánh
bài.
“Babe, cược một lần đi.” Doãn Mạt không hào hứng lắm, lại thấy hai chồng tiền chip cao đến nửa người, nhiều đến
mức đêm không xiết ở hai bên bàn bài.
Dù chơi một ván cược rất lớn, cô cũng chưa từng thấy nhiều tiền chip như vậy.
Doãn Mạt tính sơ qua, chắc số tiền chip phải hơn mấy tỷ. “Cược gì cơ?” Doãn Mạt ngồi đàng hoàng trước mặt Hạ
Sâm, ngẫm nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Em không có nhiều tiền, anh đừng có cược to quá đấy.”
Hạ Sâm dựa lưng ghế, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng mà Doãn Mạt không hiểu được: “Cược điểm lớn hay
nhỏ, một ván quyết định thắng thua.”
Doãn Mạt vui vẻ đồng ý: “Số tiền cược thì sao?” Hạ Sâm gõ bàn: “Em thắng anh rồi bàn sau.”
“Thế cũng được.” Nói chung Doãn Mạt cũng không ôm hy vọng gì mấy, dù gì Hạ Sâm cũng là lão đại sòng bạc, xác
suất cố thắng được hắn là rất thấp.
Hai người hộp xúc xắc, tiếng va chạm lanh lảnh vang lên.
Ba giây sau, hai người cùng dùng tay, Hạ Sâm cười gian nhướng mày: “Anh mở trước?”
Mắt Doãn Mạt lấp lánh: “Cùng nhau được không?”
Hạ Sâm để cô cầu gì được nấy: “Được.”
Doãn Mạt đếm ngược ba hai một, nắp hộp được mở ra, Doãn Mạt nhìn xúc xắc của mình lại nhìn sang của Hạ Sâm,
vui vẻ nói: “Em thắng rồi!”
Của cô là ba số sáu còn Hạ Sâm là ba số một.
Doãn Mạt vui mừng ra mặt, thật sự rất bất ngờ. Hạ Sâm dịu dàng nhìn cô rồi đẩy hết số tiền chip ngã đổ lên bàn:
“Đội trưởng Doãn, em thắng hết tài sản của ông đây.”
Doãn Mạt giật mình vì tiếng tiền chip đổ ngã: “Anh nói gì?”
Hạ Sâm gác tay lên tay vịn, hất cằm xuống dưới bàn: “Hợp đồng đánh cược ở dưới bàn đấy, ký đi.”
“Hợp đồng gi?” Doãn Mạt cúi đầu thấy mấy tờ giấy trong ngăn nhỏ dưới bàn, lấy ra xem thử, mãi không lên tiếng.
Hợp đồng trước hôn nhân, gồm hai phần. Nội dung hợp đồng rất đơn giản, ngay trong ngày toàn bộ tài sản của
đàng trai sẽ thuộc về đàng gái bao gồm bất động sản, xe cộ, sòng bạc, công ty, cùng với vốn liếng trên danh nghĩa
“Không được, em không ký.” Doãn Mạt cắn môi, đỏ mắt nhìn Hạ Sâm: “Anh không cần phải đưa hết mọi thứ cho
em, chúng ta.” “Mạt, em không ký thì sao kết hôn được?” Hạ Sâm đẩy ghế đi đến cạnh cô, chống một tay lên góc
bàn, cụp mắt nhìn cô: “Hay là, em không muốn kết hôn với anh, hử?”
Đáy mắt Doãn Mạt gợn sóng, ngửa đầu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc: “Không phải…”
Hạ Sâm xoa đầu cô rồi mở một cái hộp màu xanh đậm ra: “Vậy thì ký đi, ký rồi đi đăng ký kết hôn.” Trong hộp là
một chiếc nhẫn kim cương gần mười cara, cũng là đồ chơi mà hắn đã nhắc đến trước đó.
Doãn Mạt đời người nhìn chiếc nhẫn đó, run rẩy hỏi: “Anh đang… cầu hôn sao?”
Cô đã từng tưởng tượng, nếu Hạ Sâm thật sự cầu hôn, tình huống sẽ là thế nào. Nhưng một màn trước mắt khác
hẳn mọi ảo tưởng trước giờ của cô.
Đúng vậy, Hạ Sâm không giỏi lãng mạn, nhưng hắn rất thiết thực, không hề chừa lại đường lui cho mình. Đặc biệt là hợp đồng trước
hôn nhân toàn là những điều bất bình đẳng.
Hạ Sâm nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn đôi mắt đã rơm rớm của Doãn Mạt, yết hầu chuyển động, mim cười lui ra sau một bước rồi quỳ một
chân lên sàn: “Doãn Mạt, kết hôn với anh nhé?”
“Đừng…” Doàn Mạt không ngăn kịp động tác của hắn, thấy Hạ Sâm quỳ xuống, cô đau lòng: “Em đồng ý, đồng ý mà, anh mau đứng
dậy đi.”
Hạ Sâm vững như ngọn núi, ra hiệu về phía góc bàn: “Ký hợp đồng đi, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.”