Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - TruyenOnl


*********************************


Lục Cảnh An đến rất đúng lúc, chẳng những cản Vân Lệ và Hạ Tư Dư tiếp tục giao lưu mà còn hóa giải bầu không
khí giằng co hiện g3iờ, chí ít cũng giúp cõi lòng
nặng trĩu của Hạ Tư Dư nhẹ nhõm đi.
Vân Lệ tận mắt nhìn thấy Lục Cảnh An ngồi xổm1 xuống, lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch đất bùn và vụn có trên
chân cô.
Tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng gã rất nghiêm 9túc.
Vân Lệ không biết lúc ấy mình nghĩ gì, động tác kéo Hạ Tư Dư rất đột ngột không thể giải thích.
“Anh Lệ, a3nh còn việc gì không?” Lục Cảnh An đứng dậy, nhìn Vân Lệ khách sáo nói: “Hình như Tư Tư trật mắt
cá chân rồi, chắc tôi phải đưa8 cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.”
Vân Lệ muốn nói cô ấy không yếu ớt đến vậy, nhưng thấy ánh mắt lo lắng của Lục Cảnh An, anh ta buông tay,
nghiêng người nhường đường: “Được, đi đi”
Lục Cảnh An nói tạm biệt, Vân Lệ chỉ lẳng lặng đứng đó tiếp tục hút thuốc.
Bóng người phía trước xa dần, loáng thoáng còn nghe được đề nghị của Lục Cảnh An: “Muốn tôi bế em đi không?”
“Không cần.” Hạ Tư Dư thong thả đi về phía trước: “Tôi không yếu ớt đến thế!
Cách ăn nói của cô vẫn là Năm Hạ mà Vân Lệ quen thuộc, nhưng dường như đã có thứ gì đó thay đổi.
Vân Lệ không biết, sau khi hai người họ ra khỏi nhà thờ, Hạ Tư Dư nhìn Lục Cảnh An: “Vừa rồi… cảm ơn anh”
Mặc kệ Lục Cảnh An có suy nghĩ gì mà giải vây thay cô, chí ít vẫn giúp cô không bị động trước mặt Vân Lệ.
Nghe vậy, Lục Cảnh An chỉ cười: “Không cần cảm ơn, tiện thể mà thôi”
Hạ Tư Dư nhìn gã, vẻ tỉnh táo thay cho sự lúng túng trước đó: “Mặc kệ thế nào đi nữa, vẫn phải cảm ơn anh”
Ngoại trừ Vân Lệ, không một ai có thể khiến cô đánh mất lý trị và phòng tuyến. Dù Lục Cảnh An là một đối tượng
rất tốt để hẹn hò, Hạ Tư Dư vẫn do dự không bước tiếp.
Hồi ức đến đây thì kết thúc.
Hạ Tư Dư vẫn đứng cạnh tủ sách, buồn bực nhìn bó hoa kim cương, mấy giây sau lắc đầu như tự giễu.
Đã hơn ba tháng từ ngày chị Hai kết hôn, nghe nói Vân Lệ đã về lại Parma, chắc vẫn đang chiến đấu với chất độc
trong cơ thể.
Hạ Tư Dư thở dài, đóng nắp hộp thủy tinh quay lại bàn làm việc, mở máy tính lên tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Bận rộn luôn có thể khiến người ta quên đi mọi ưu phiền.
Bên kia, nhà chính Thương thị Parma.
Trong phòng trà, Thương Tung Hải rót ly trà nóng đẩy qua đối diện: “Định hôm nay trở về?”
“Vâng” Vân Lệ cúi đầu cung kính: “Mấy ngày này đã làm phiền ngài rồi”
Thương Tung Hải nhấp ngụm trà, ánh mắt bình thản xa xăm: “Cũng không phiền gì, nhớ cất kỹ toa thuốc, uống
thuốc đúng giờ đảm bảo cậu sống lâu trăm tuổi.”
Nếu là những người khác, nói như vậy nghe có vẻ ngông cuồng, nhưng ông cụ đổi diện là Dược vương Đông y nổi
danh Parma, đủ thấy rõ sức nặng bên trong.
Yết hầu Vân Lệ chuyển động, siết chặt ly trà, cảm ơn từ tận đáy lòng: “Mượn phúc lành của ngài”
“Đây không phải lời chúc tốt lành” Thương Tung Hải cầm bình trà lên vừa rót vừa nói: “Đó là sự thật, người tuổi
trẻ đừng nên bi quan quá”
Gương mặt lặng yên rất lâu của Vân Lệ rốt cuộc cũng hiện ra ánh sáng.
Anh ta đã chữa trị ở nhà chính Thương thị một năm rồi. Thời gian trôi qua hoang phí, anh ta những tưởng mình
không còn cơ hội nữa.
Thậm chí, anh ta không chỉ nghĩ một lần, mình nên trải qua những ngày cuối đời như thế nào.
Chẳng phải độc tố bạch tuộc đốm xanh trên thế giới này không có thuốc chữa sao?
Phòng trà thoáng yên ắng, một nhân vật tầm cỡ như Thương Tung Hải chỉ cần nhìn lướt là nhận ra được suy nghĩ
của Vân Lệ.
Ông chậm rãi cong môi, đứng dậy đẩy cánh cửa sổ gỗ, chắp tay nhìn vườn xanh, nói sâu xa: “Vân Lệ, cậu đắn đo
nhiều quá. Mọi việc đều do người, huống hồ bao năm qua cậu đạp lên núi đao biển lửa mà sống, chắc cậu hiểu rõ


sống chết có số hơn tôi”
Thương Tung Hải đúng khiến người ta vừa kính nể vừa sợ hãi. Chỉ đôi ba câu đã có thể vạch trần nỗi thấp thỏm và
bất an trong lòng người.
Vân Lệ nhìn bóng lưng ông, ánh mắt từ hoảng hốt đến bừng tỉnh, sau cùng bình thường trở lại như đã thấu hiểu.
“Cảm ơn ông cụ Thương” Anh ta đứng dậy, cung kính khom lưng nói cảm ơn ông.
Thương Tung Hải quay đầu nhìn, thoáng mỉm cười dịu dàng: “Đi đi, làm chuyện mà cậu muốn, sau này rảnh rỗi
nhớ ghé thăm”
Ban đêm, Tỉnh bang Nia.
Vân Lệ về lại căn hộ sau bao ngày. Phòng được quét dọn sạch sẽ nhưng lại tiêu điều lạnh lẽo.
Cửa sổ ba mặt ngắm cảnh, ánh đèn thành phố rọi vào, cảm giác trống rỗng bỗng dưng ập đến.
Vân Lệ mở điện thoại ra lướt danh bạ, lơ đãng lướt qua cái tên Hạ Sâm, một câu nói bỗng hiện trong đầu.
[Cậu nghĩ ai cũng giống cậu, không phân biệt được người mà mình cần hay sao?]
Ảnh mắt Vân Lệ khựng lại, suy nghĩ trăn trở muôn bề.
Anh ta nảy sinh tình cảm với Hạ Tư Dư từ lúc nào?
Vì cô hăng hái quên mình, hay vì cô vô tự dâng hiến không cần báo đáp?
Hình như cả hai đều không phải.
Anh ta từng vô tình nói thẳng, đừng mong đợi gì ở anh ta, ba lần bốn lượt đuổi cô đi, về sau cô làm được thật.
Nhưng dường như anh ta lại không nỡ.
Tình cảm của Hạ Tư Dư sâu đậm nhưng trong sáng, ai cũng biết.
Nhưng lần gặp ở đám cưới của Hạ Sâm, dường như cô… đã thay đổi.
Vân Lệ mím môi, tiện tay cầm bao thuốc lá, do dự mãi vẫn gọi cho thằng em ngốc Vần Lăng: “Tra kỹ tài liệu về Lục
Cảnh An”
Vân Lăng đang giục thuộc lạ huấn luyện trong bài tập của lính đánh thuê, bỗng nhận được cuộc gọi của Vân Lệ, gã
mừng rỡ thăm hỏi: “Anh, có phải có nhiệm vụ gì không?”
“Chú chưa no đòn à?” Gương mặt anh tuấn của Vân Lệ đen lại, lạnh giọng khiển trách: “Có nhiệm vụ cũng không
đến lượt chủ, nhanh chuyển tài liệu của gã qua cho anh”
Cúp điện thoại, Vân Lệ buồn bực vô cùng.
Đã hơn ba tháng rồi, không biết cô và Lục Cảnh An đã tiến triển đến đâu?
Người yêu thân mật hay vợ chồng chưa cưới?
Quay lại một năm trước, có lẽ anh ta sẽ chúc phúc cho họ từ tận đáy lòng, nhưng giờ đây… anh ta không làm được!
Không có nguyên nhân gì, đơn giản là không muốn thấy Hạ Tư Dư và cái tên Lục Cảnh An tâm tư khó lường kia ở
bên nhau.
Tối hôm đó, Vân Lệ gọi ba cuộc điện thoại, chẳng những tra ra tài liệu về Lục Cảnh An, mà còn tiết lộ thông tin đến
thể lực khắp nơi. Lão đại Vân gia của toán lính đánh thuế đã tái xuất giang hồ sau một năm yên ắng.


Một tuần sau, kỳ nghỉ Tết dài hạn đã kết thúc, Hạ Tư Dư định xuất phát đến Nam Dương tìm Lê Tiếu.
Sẩm tối, cô và Lục Cảnh An dùng bữa tối ở nhà hàng cơm Tây Vân Đoan.
Hạ Tư Dư ngồi xuống, nhìn phòng ăn yên ắng trống trải: “Anh bao hết rồi?”
“Tôi thấy dạo này em bận quá, chắc chắn tâm trạng sẽ bị ảnh hường, hắn sẽ không thích nơi quá ồn ào”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ30 Tháng mười, 2022 00:14
🐧🐧🐧
🐮
🐮29 Tháng mười, 2022 16:51
🐶🐶🐶
T
Th.Hà29 Tháng mười, 2022 13:58
:3
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
.
HN
Hồng nhung26 Tháng mười, 2022 23:01
❤️
A
Ale26 Tháng mười, 2022 13:31
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 07:03
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
Kk
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
PP
Phùng Phượng25 Tháng mười, 2022 09:08
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:55
Hi
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:42
N
Ngân24 Tháng mười, 2022 00:19
❤️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:02
Hi
BÌNH LUẬN FACEBOOK