Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1139

“Gâu gâu…” Bối Lạp uốn éo cơ thể béo lùn, nó dường như cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, lập tức chạy theo sau Bắc Minh Quân.

Cùng lúc đó, Hình Uy bảo vệ Phỉ Nhi, cách đó không xa thần sắc vội vàng chạy vào trong căn phòng.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Đến bên cạnh Bắc Minh Quân, nhìn thấy anh dẫn hai đứa trẻ, lại nhìn ánh mắt của anh nhìn Cố Tịch Dao dường như có một tia dịu dàng, sắc mặt không khỏi cứng đờ, nhưng rất nhanh lại biểu hiện ra dáng vẻ nôn nóng.

Bắc Minh Quân đường như không có nghe thấy lời của Phỉ Nhi, anh chỉ lộ ra thần sắc căng thẳng nhìn Cố Tịch Dao:

“Dẫn tụi nhỏ vào trong phòng, nhớ đóng cửa sổ lại. Trước khi tôi quay lại các em không được ra ngoài.”

Cố Tịch Dao nhìn ra được tâm trạng lúc này của anh, gật đầu đưa tay đón lấy Dương Dương, Trình Trình cũng đi theo bên cạnh cô.

Cô không có nói bất cứ lời gì nữa, chỉ dùng sức liếc nhìn Bắc Minh Quân

Ánh mắt này đã đủ khiến anh hiểu: cô đây là muốn mình cẩn thận, chú ý an toàn, nhanh chóng trở về.

Bắc Minh Quân lĩnh ý, bỗng trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp.

Anh quay đầu liếc nhìn Hình Uy đứng ở bên cạnh và Phỉ Nhi ở bên cạnh anh ta, sau đó xoay người vội vàng chạy đến phòng ngủ của cô Phương.

Không có bất kỳ lời an ủi nào, không có bất kỳ căn dặn nào, thậm chí ngay cả một câu hỏi han bình thường nhất cũng không có nói với Phỉ Nhi.

Thấy Bắc Minh Quân chỉ để lại cho mình bóng lưng đang dần đi xa, viền mắt của Phỉ Nhi có hơi đỏ, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chua chát.

Cô ta muốn oán trách, cô ta muốn vì mình mà lên tiếng đòi công bằng: Bản thân mới là vợ sắp vào cửa của anh, chứ không phải người phụ nữ chỉ sinh cho anh hai đứa con, người phụ nữ này với Bắc Minh Quân chỉ có một tờ hợp đồng.

Mặc dù Phỉ Nhi đã che giấu tất cả sự bất mãn của mình đối với Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.

Nhưng, Hình Uy đứng bên cạnh cô ta, thông qua năng lực quan sát nhạy bén của mình, vẫn nhìn ra được điều gì đó.

Anh ta hơi nhíu mày thầm nói: đây thật sự là mớ bòng bong khó lòng gỡ ra…

Anh ta hắng giọng: “Ừm, ờm… cô Phỉ Nhi, cô Cố. Bây giờ bên ngoài có hơi loạn, vì sự an toàn của hai cô và hai cậu chủ nhỏ, xin hãy vào phòng nghỉ ngơi trước.”

Hình Uy nói rồi đưa tay chỉ vào một căn phòng khuất cách các cô không xa, đó là một ngôi nhà hai tầng đơn giản. Bức tường bên ngoài đã tróc sơn ám chỉ nó đã có từ rất lâu.

Phỉ Nhi bộ dạng đáng thương, thuận theo hướng Hình Uy chỉ mà đi.

Cố Tịch Dao sao có thể không biết tâm tư của Phỉ Nhi.

Chỉ có điều, cô bây giờ không có rảnh giải thích với cô ta. Đảm bảo sự an toàn của các con, không để tụi nhỏ chịu bất cứ kinh sợ nào mới là điều quan trọng nhất.

Khẽ thở dài, ôm lấy Dương Dương, dắt Trình Trình đi vào trong.

Bối Lạp thè lưỡi, vung vẩy cái đuôi dài của nó, ngúng nguẩy đi sau cùng.

Hình Uy bước nhanh lên trước, vào căn nhà này đầu tiên, kiểm tra các ngóc ngách cẩn thận một lượt, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm và điều gì khả nghi thì đi ra gật đầu với Cố Tịch Dao.

“Mời hai cô yên tâm vào trong nghỉ ngơi, tôi đi tìm chủ tử xem chủ tử có chuyện gì phân phó hay không?” Hình Uy nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại ba người với một con chó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK