Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1738

Cuối cùng cậu vẫn dựa vào sức của người làm, đỡ cậu nhóc đi từng chút xuống dưới.

Từ trên lầu xuống dưới lầy chỉ có mười mấy mét ngắn ngủi, Dương Dương nhảy đã mệt đã mức mồ hôi toát đầy đầu.

Lúc này, Giang Tuệ Tâm từ bên ngoài trở về, trong tay của bà ta xách một giỏ rau xanh.

Vừa vào cửa thì nhìn thấy Dương Dương nhảy tâng tâng muốn đi ra ngoài, một người làm theo sát đằng sau cậu nhóc, hơn nữa người làm đó còn luôn miệng nhắc cậu cẩn thận.

Dương Dương bị ông ta mà cáu kỉnh, dừng lại quay đầu nhìn người làm đó: “Tôi chỉ là ra đằng sau đi dạo, có cần thiết giống như Đường Tăng vậy sao?”

Dương Dương lấy tư thái của cậu chủ nhỏ, còn quay ra trách cứ người làm ở đằng sau.

“Dương Dương, cháu muốn đi đâu?” Lúc này thì nghe thấy giọng nói của Giang Tuệ Tâm từ cửa truyền vào.

Chút uy phong đó của Dương Dương lập tức biến mất.

“Bà nội, cháu chỉ muốn ra ngoài đi dạo, ở trong nhà thật sự quá chán.”

Giang Tuệ Tâm sao có thể không hiểu tâm tư nhỏ này của cậu nhóc, bà ta khẽ gật đầu: “Vậy cháu ra ngoài đi dạo đi, có điều phải đáp ứng một yêu cầu của bà.”

Dương Dương vốn tưởng bà nội sẽ cản cậu nhóc, nhưng không có nghĩ bà lại đồng ý.

Điều này thật sự khiến cậu nhóc cảm thấy bất ngờ, nhưng lập tức nở nụ cười tươi với Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, có yêu cầu gì?”

Giang Tuệ Tâm đưa giỏ rau trong tay giao cho người làm ở bên cạnh, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Dương Dương, lấy ra chiếc khăn tay trên người mình lau mồ hôi trên trán cho cậu nhóc: “Bà nội biết cháu ở nhà quá lâu sẽ rất ngột ngạt, thật ra bà cũng nghĩ mấy ngày nay sẽ dẫn cháu ra ngoài ra khuây khỏa. Chỉ là bà nhìn thấy vết thương của cháu còn chưa khỏi hắn, cho nên tạm gác lại. Nếu cháu đã muốn ra ngoài, vậy thì bà dẫn cháu ra ngoài có được không.”

“Á!? Dương Dương thật sự có hơi ngạc nhiên, cậu nhóc nhìn bà nội nhất thời không biết nên làm sao.

Giang Tuệ Tâm khẽ mỉm cười: “Không muốn cùng bà nội ra ngoài sao?”

Dương Dương không có nói chuyện, chỉ lắc đầu, nói thật trong lòng cậu nhóc thật sự không muốn ra ngoài cùng với bà nội.

Nghĩ tới trước đây, bà hơi một chút là trách mắng cậu nhóc, lại không có sắc mặt tốt dành cho cậu nhóc. Mặc dù một tháng nay, sắc mặt của bà ta đã dịu dàng hơn.

“Mấy người đem xe lăn đã chuẩn bị cho Dương Dương lại đây.” Giang Tuệ Tâm vì không để Dương Dương bị ngã, kêu người làm mau chóng đưa xe lăn tới.

Dương Dương nhìn chiếc xe lăn trước mặt, cái miệng nhỏ phồng lên: “Bà nội, cháu không muốn ngồi cái này, cháu có thể nhảy mà đi.”

“Tại sao không muốn ngồi, có cái này cháu có thể đi chơi được chỗ xa hơn, sẽ không bị vấp ngã.” Giang Tuệ Tâm nói.

“từng thấy, thứ này chỉ có người tàn tật mới ngồi. Cháu chẳng qua chỉ bị thương ở chân, hơn nữa đã đỡ nhiều rồi.” Dương Dương cố gắng thuyết phục Giang Tuệ Tâm không cần để cậu nhóc ngồi cái này.

Nhưng kết quả vẫn đấu không lại, Dương Dương rất không tình nguyện ngồi lên xe lăn, một người làm ở phía sau đẩy cậu nhóc.

“Hậu hoa viên trong nhà cũng không có gì đáng xem, chúng ta đi đâu đây?” Giang Tuệ Tâm dường như tự nói với mình, lại giống như đang thương lượng với Dương Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK