Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1517

“Hì hì, cậu chủ Bắc Minh sao mà nghe nói chuyện khó chịu vậy? Việc Bắc Minh Quân thua kiện hôm nay bộ không đáng vui mừng à?”

“Vụ kiện của anh ta thắng hay thua cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.” Khởi Hiên lái xe hướng về phía nhà mình.

“Cậu chủ Bắc Minh, anh nói đúng. Anh không để người ta vào mắt, bọn họ cũng không coi anh là người nhà mà.”

Khởi Hiên khẽ nhíu mày: “Anh nói gì?”

Tuy rằng anh ta đồng ý liên kết với người ngoài đối phó với Bắc Minh Quân, nhưng cũng chỉ là chống đối một mình Bắc Minh Quân mà thôi, đợi đến một ngày Bắc Minh Quân bị hạ bệ, anh ta còn phải vực dậy Bắc Thị nữa.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai mỉm cười: “Tôi nghĩ là anh vẫn chưa biết. Ngày mai là ngày chôn cất ông nội anh. Chuyện lớn như vậy mà cũng không báo cho anh biết, lẽ nào không phải là vì coi nhà anh như người ngoài sao? Được rồi, tôi không nhiều chuyện nữa. Chuyện nhà của anh, tôi là người ngoài cũng không nên tham dự vào. ”

Khởi Hiên hơi nheo mắt: “Chuyện của nhà họ Bắc Minh chúng tôi, anh còn xen vào ít sao? Giờ tôi không có thời gian nói chuyện có không với anh, tiền của ba tôi bên đó tôi sẽ trả lại cho anh sớm hết sức có thể. Còn những thứ khác, tôi không nghĩ anh nên can thiệp vào nữa.”

“Ha ha, nếu cậu chủ Bắc Minh đã nói vậy thì tôi sẽ không làm phiền anh nữa.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói xong thì cúp máy: “Khởi Hiên, mày thật sự nghĩ mình ngon à, tới lúc rồi cũng phải sốt sắn đi tim tụi này thôi.”

Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Khởi Hiên cúp điện thoại, xoay người lái xe đi về hướng biệt thự của mình.

Chẳng mấy chốc, xe của Khởi Hiên đã dừng ở cửa biệt thự.

Vừa bước vào cửa, Lan Hồng đã ra đón: “Khởi Hiên về rồi à. Con xem, về mà cũng không báo một tiếng. Mẹ không chuẩn bị gì cho con cả. Con chưa ăn sao?”

“Mẹ, con ăn trên đường về rồi. Hôm nay con về có chuyện muốn nói với mẹ.” Nói xong, anh ta nhìn quanh rồi hỏi: “Ba đâu?”

Khi nhắc đến Bắc Minh Triều Lâm, vẻ mặt Lan Hồng buồn bã, bà chỉ tay về phòng làm việc ở tầng một: “Ba con mấy ngày nay ở trong phòng làm việc. Ông ấy chỉ ra ngoài khi ăn.”

Khởi Hiên vỗ vỗ vai mẹ: “Mẹ, mẹ không phải lo lắng cho ba, có lẽ trong khoảng thời gian này ba buồn bực nhiều. Giờ con sẽ gọi ba ra, con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”

Vừa nói anh ta vừa quay người đi về phía phòng làm việc, vươn tay vặn nắm cửa đẩy cửa ra, nhìn thấy Bắc Minh Triều Lâm đang ngồi trên ghế sô pha cạnh tủ sách, trên tay cầm vài cuốn album.

Ông đang lật xem từng trang một.

“Ba.” Khởi Hiên đứng ở cửa gọi một tiếng.

Bắc Minh Triều Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy con trai đứng ở cửa, ra hiệu: “Khởi Hiên, vào đi.”

Khởi Hiên bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại rồi đến bên cạnh ba: “Ba, con nghe mẹ nói mấy ngày nay ba đều ở đây. Ba cứ ở trong phòng không ra ngoài hít thở không khí trong lành, có hại cho sức khỏe đó.”

Bắc Minh Triều Lâm không đáp lại, chỉ cho con trai xem album ảnh: “Khởi Hiên, xem này, đây là ảnh ông nội dẫn con đi chụp khi con còn nhỏ.”

Khởi Hiên cúi đầu nhìn, ba anh ta chỉ vào bức ảnh chụp năm ba bốn tuổi, lúc đó anh ta đứng bên cạnh ông nội cười rất vui vẻ.

“Mấy ngày này ba đều mơ thấy ông nội con, vậy nên ngày nào ba cũng ở đây xem mấy hình của ông con. Không biết bệnh tình của ông bây giờ như thế nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK