Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1725

Cô hình như lại trở về cái đêm khó mà ngủ được ở nông trại. Khi không thể ngủ, Cố Tịch Dao nghĩ đến đây mà hai bên gò má nổi lên rặng mây hồng.

“Em đứng ở đó làm gì, còn không qua đây tìm cùng tôi.” Bắc Minh Quân sau khi lục tìm mấy cái thùng nhỏ còn chưa có mở khóa ở trước mắt, cuối cùng mở cái miệng vàng của anh.

“Tôi biết anh đang tìm cái gì đâu mà kêu tôi tìm chứ.” Cố Tịch Dao cũng lười giúp anh, bây giờ đêm đã khuya cảm giác mệt mỏi sớm đã lan ra khắp người của cô rồi.

Cô thật sự muốn nằm xuống dưới đất đánh một giấc.

Nhưng lý trí nói cho cô không thể làm như thế, bởi vì đây là địa bàn của Bắc Minh Quân, ở trong đầu của cô bây giờ đã kêu tiếng cảnh cáo, khi bản thân ăn thiệt đều là ở trên địa bàn của anh.

Ở nông trại đã như thế, ở phòng ngủ trên tầng hai cũng như thế.

Người xưa để khi đọc sách không ngủ quên, nghĩ ra cách treo tóc ở trên cao.

Nhưng ở đây đâu thể tìm được những thứ đó, Cố Tịch Dao vì để không buồn ngủ chỉ đành cắn răng, nhéo thật mạnh vào bắp chân của mình.

Vừa rồi cô còn hơi lảo đảo không vững, bỗng chốc giống như một cái bình ác quy thiếu điện, chiếc xe máy đạp không nổ, nhéo một cái lấy một ít tinh thần, lại nhéo cái nữa cho có ít tinh thần.

Bắc Minh Quân cũng không quay đầu nhìn cô, chỉ nói: “Tìm một cuốn album màu đỏ, chắc kích cỡ bằng một tờ A3. Em chỉ có thể tìm trong mấy chiếc thùng nhỏ để dưới đất, những thứ khác đều không được chạm vào lung tung. Nếu như em tìm sai chỗ, cẩn thận tôi lập tức làm em ở đây.”

“Làm em” cái gì này nói ra từ trong miệng Bắc Minh Quân giống như một gáo nước lạnh dội cho Cố Tịch Dao, bỗng chốc khiến cả ngoài cô có tinh thần lại.

Trái tim của cô nhanh chóng bơm máu đi khắp các bộ phận trong cơ thể, vốn dĩ chỉ có 30% tinh thần nháy mắt tăng lên 100%.

Cô không dám chậm trễ, xắn tay áo bắt đầu chuyển từng chiếc thùng nhỏ ở bên ngoài ra, mở nắp ra.

Đồ vật bên trong thùng thật sự nhiều loại hơn nữa còn phong phú.

Có đồ chơi, sách cổ, cúp… Đều là đồ vật đã theo Bắc Minh Quân theo từng giai đoạn.

Cố Tịch Dao ngồi xổm trên đất, cố gắng lục tìm.

Lúc này Bắc Minh Quân lại nói: “Tìm thì tìm nhưng đừng có làm loạn, làm mất mấy thứ này. Nếu như để tôi phát hiện thiếu đi thứ gì, tôi cũng làm em.”

“Biết rồi, biết rồi. Thật là lôi thôi. Nhờ người ta giúp anh tìm đồ, còn lắm vẹo như thế.” Cố Tịch Dao mặc dù trong lòng tức giận, trong miệng lẩm bẩm nói, nhưng lại không dám để Bắc Minh Quân nghe thấy.

Nếu như để anh nghe thấy, ai biết anh liệu có lên cơn hay không, nếu như như thế đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn sẽ là cô.

Bị Bắc Minh Quân nghi ngờ, Cố Tịch Dao vội đáp một câu: “Tôi nói, tôi biết rồi, tuyệt đối sẽ không làm hỏng, làm mất mấy bảo bối này của anh. Lịch sử huy hoàng của anh phải dùng để trưng trong phòng triển lãm, cho người dân cả nước đến chiêm ngưỡng.

Bắc Minh Quân dừng động tác trong tay lại, ngoảnh đầu liếc nhìn Cố Tịch Dao đang ở đằng sau lục tìm, lời của cô sao nghe là lạ như thế chứ.

Còn để vào trong phòng triển lãm, những thứ để trong đó nói hay thì là văn vật, nói khó nghe chính là di vật. Cô đây là đang rủa anh chết sao.

Người phụ nữ này thật sự ăn gan hùm rồi, ngoài sáng trong tối đều nhằm vào anh. Trước đây giống như con chim con, hiện nay giống như bông hoa hồng có gai, thỉnh thoảng sẽ dùng chiếc gai sắc nhọn đâm anh, tỏ ý bản thân cô không phải dễ chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK