Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1777

Chủ quán bước nhanh từ bên trong ra, một tay nâng một cái khay, ở bên trong sắp xếp mấy món ăn nhỏ.

Ông ta nhanh chóng bỏ những món ăn lên trên bàn, tám món tám kiểu đầy đủ to nhỏ, trong đó có nem rán mà Cố Tịch Dao thích nhất.

“Mọi người từ từ dùng bữa.” Chủ quán nói xong thì quay người trở về bếp.

Lúc này Bắc Minh Quân cũng không nói chuyện, cầm lấy đũa gắp một miếng nem rán đặt ở trước mặt của Cố Tịch Dao.

Sau khi tinh tế nhắm nháp thì không ngừng gật đầu, sau đó lại gắp một miếng đậu hà lan bỏ vào trong miệng, mùi vị này cũng không tệ.

Anh nếm thử lần lượt tám món này một hơi.

Cố Tịch Dao cầm đũa không nhúc nhích, nhìn điệu bộ ăn của Bắc Minh Quân giống như là được thả ra từ trong nhà lao: “Này này, anh ăn từ từ thôi, không có ai giành với anh đâu.”

Một lát sau, chủ quán lại bưng ra ba bát nước luộc đặt trước mặt của bọn họ.

Bắc Minh Quân dùng đũa chỉ vào đĩa đậu chiên, nói với ông chủ: “Sao lại không có nước đậu đi cùng?”

Lúc nói ra câu này, làm cho Cố Tịch Dao kinh ngạc không thôi.

Trên mặt của chủ quán mang đầy nụ cười, nói: “Ha ha, không ngờ đến ông chủ lại là người trong nghề, nước đậu xanh đó là hương vị đặc thù, tôi lo lắng là ông chủ sẽ ăn không quen cho nên tôi không có mang lên. Ông chủ đã nói rồi, vậy thì tôi sẽ lập tức mang lên đây.”

Chủ quán nói xong thì xoay người lại, không đến hai phút sau liền mang nước đậu xanh lên.

Bắc Minh Quân uống một ngụm: “Mùi vị cũng không tệ.”

Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân đang ngồi trước mắt, đây có phải là cái tên lưu manh cô đã mắng chửi hàng trăm lần ở trong vòng không? Đây chính là Bắc Minh Quân suốt ngày ăn nói, cư xử phù hợp và trong vô cùng cao quý đây sao?

Bắc Minh Quân nhìn thoáng qua Cố Tịch Dao: “Em ngồi ngơ người ở đây làm cái gì vậy, còn không mau ăn đi, nguội rồi thì sẽ ăn không ngon.”

Hành động như vậy của Bắc Minh Quân, không riêng gì Cố Tịch Dao ngây người tại chỗ, ngay cả Hình Uy vẫn luôn đi theo ở bên cạnh của anh gần như là như hình với bóng cũng nhìn đến ngây người.

Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng của Bắc Minh Quân ăn như gió cuốn, nếu không lúc nãy đi cùng một chiếc xe đến đây với anh quả thật là không biết người đang ngồi đối diện của cô cùng là cùng một người, quả thật đã được bình dân hóa, nhất là trong phương diện ẩm thực.

“Anh… anh không sao đó chứ.” Cuối cùng Cố Tịch Dao vẫn nhịn không được, rất cẩn thận mà hỏi một câu như vậy.

Bắc Minh Quân không trả câu hỏi của cô ngay lập tức, chỉ ra hiệu cho Hình Uy anh nhanh đi.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, lúc này Bắc Minh Quân mới xem như có vẻ hài lòng mà đặt đũa xuống.

Lúc này Cố Tịch Dao và Hình Uy cũng đã ăn xong rồi, chỉ có điều là trong lòng của bọn họ vẫn còn suy nghĩ, cho nên ăn cũng không nhiều, có thể xem như là ăn được một nửa.

Lúc này, Bắc Minh Quân đưa tay gọi chủ quán tới.

“Ông chủ, cậu có còn cần cái gì không?” Ông ta vui vẻ nhìn Bắc Minh Quân rồi hỏi.

Bắc Minh Quân chỉ chỉ nem rán và lư đả cổn ở trước mặt: “Lấy thêm hai phần này nữa, một lát nữa đóng gói mang theo, chúng tôi có một số việc cần nói ở đây, ông tránh đi một chút đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK