Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1392

“Ông chủ, lên xe đi.” Hình Uy biết bây giờ tâm trạng của anh không dễ chịu, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở anh một chút.

Nói xong anh ta mở cửa cho Bắc Minh Quân.

Sau khi Bắc Minh Quân thở ra một hơi dày thì lên xe.

Hình Uy cũng ngay sau đó lên xe.

Sau khi các phóng viên phản ứng lại, lại vọt tới chỗ ô tô. Hàng tá cái micro lại đồng loạt nhắm ngay Bắc Minh Quân và xe của anh, chụp lại hết tất cả những cảnh vừa rồi anh phẫn nộ mà xé hoa được kết trên xe.

Hình Uy lái xe chở Bắc Minh Quân về tới nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

Anh không nói lời nào mà ngồi xuống sô pha.

Trình Trình và Dương Dương đang ngồi trong phòng ngủ của Trình Trình.

Sự việc ngày hôm nay, tuy rằng các cậu chỉ thấy được bề ngoài. Nhưng mà bầu không khí căng thẳng đó còn có sau đó bà nội bất tỉnh, đều làm cho các cậu cảm thấy được sự việc có bao nhiêu không bình thường.

Các cậu ngồi ở mép giường không nói câu nào.

Thẳng đến sau lại nghe được từ dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, biết đây là có người đã trở lại.

Các cậu rời khỏi phòng đi xuống lầu, chỉ thấy một mình ba ngồi ở trên sô pha.

“Ba.” Sau khi Trình Trình đi cầu thang xuống kêu một tiếng.

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn hai đứa con trai: “Các con lại đây.”

Trình Trình và Dương Dương bình thường nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng đó của Bắc Minh Quân, nói trong lòng không sợ hãi đó cũng là giả cả.

Hiện giờ mặt của anh càng làm cho anh em hai người cảm thấy đáng sợ.

Nhưng mà ba kêu, thì không thể không đi qua.

Các cậu nhìn thoáng qua lận nhau, thật cẩn thận đi tới trước mặt Bắc Minh Quân.

So với Dương Dương, giữa Trình Trình và Bắc Minh Quân có vẻ không có ngăn cách lớn như thế.

Cậu cẩn thận hỏi một câu: “Sức khỏe của bà nội vẫn tốt chứ ạ?”

Bắc Minh Quân gật gật đầu: “Sức khỏe của bà bây giờ tốt hơn nhiều rồi, ba mới từ nơi đó trở về. Có chú ba của các con ở đó chăm sóc rồi.”

“Ồ, vậy con và Dương Dương khi nào thì có thể đi thăm bà ạ?” Trình Trình hỏi tiếp.

“Bà cần ở trong bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày. Có thời gian thích hợp ba dẫn các con đi thăm bà.”

So với Dương Dương, thời gian Trình Trình ở với anh dài nhất, cũng có vẻ chín chắn hơn nhiều. Cho nên Bắc Minh Quân có chuyện gì cho rằng có thể, sẽ nói với cậu.

Nhưng mà giờ phút này anh đang cân nhắc nhiều lần, tin tức ông nội các cậu đột nhiên qua đời nên nói với các cậu như thế nào.

Kỳ thật cho dù anh không nói, không quá hai ngày, bọn nhỏ cũng sẽ thông qua truyền thông biết chuyện này.

Nhưng mà từ con đường khác biết được, thường thường đều sẽ là cắt câu lấy nghĩa, thậm chí ý nghĩa bị lệch đi.

Cuối cùng, Bắc Minh Quân vẫn là quyết định, không sử dụng cách nói giống như là dỗ con nít: “Ông nội đi xa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK