Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1731

“Có gì buồn cười chứ, lúc đó không biết là rất bình thường, giống như em khi đó, cũng sẽ không biết chụp ảnh cùng ai đâu.” Ngón tay cắt tỉa sạch sẽ của Bắc Minh Quân khẽ chỉ vào đứa trẻ sơ sinh trên bức ảnh.

“Anh không biết thì đừng có kéo tôi vào. Anh cho dù sờ cũng không thể trên tờ việt nam đồng có thể sờ ra được bác Hồ đâu.” Cố Tịch Dao bắt bẻ anh.

“Ban đầu không biết, nhưng không đại biểu bây giờ không biết. Hơn nữa em đã cho tôi đáp án.”

“Ổ?” Cố Tịch Dao có hơi ngạc nhiên, bản thân từ khi nào cho anh đáp án rồi, trời đất chứng giám, đứa trẻ sơ sinh đó cô tuyệt đối không có quen, mặc dù cô bé và cục cưng nho nhỏ của mình có hơi giống nhau.

“Có khi duyên phận giữa người với người lại như thế, nếu một lần của năm trước gặp nhau, nếu như năm sau, hai người sẽ giống như nam châm lần nữa hút lại cùng nhau vậy.”

Bắc Minh Quân nói lời bí ẩn như thế, Cố Tịch Dao nghe mà sững người.

“Hôm nay tôi nhìn thấy bức ảnh đó của em, cuối cùng biết người phụ nữ trong đó là mẹ của em.”

“Là mẹ tôi thì có liên quan gì đến bức ảnh này?” Cố Tịch Dao vừa nói đến đây, trong đầu cô bỗng vụt lên một ý nghĩ, sau đó có hơi do dự nói: “Đứa trẻ sơ sinh đó, không phải là tôi chứ…”

Cô có suy đoán như thế, đó là vì ba người trong bức ảnh đó lần lần lượt là Dư Như Khiết, Lục Lộ, còn cả Giang Tuệ Tâm.

Theo lời mẹ nói, lúc đó Dư Như Khiết còn ở nhà Bắc Minh, vậy thì Giang Tuệ Tâm còn chưa có gả cho Bắc Minh Chính.

Mà lúc đó Dư Như Khiết đã có Bắc Minh Quân, Lục Lộ có cô…

Nghĩ đến đây Cố Tịch Dao không khỏi toát một lớp mồ hôi lạnh sau sống lưng.

Không phải trùng hợp như vậy chứ…

“Có phải rất khéo hay không?” Bắc Minh Quân nhìn biểu cảm ngây ra như khúc gỗ của cô: “Khi đó tôi đã bế em có một bức ảnh đầu chúng ta chụp chung.”

“Anh đừng nói nữa, đầu óc của tôi bây giờ còn hơi loạn.” Cố Tịch Dao nhanh chóng xử lý những cảm xúc này.

Lẽ nào giống như Bắc Minh Quân nói, duyên phận giữa người với người giống như cục nam châm, mặc kệ cách bao xa, thời gian lâu cỡ nào, nó đều sẽ hút hai người lại với nhau.

Cố Tịch Dao cảm thấy trời sáng nên ra ngoài mua tờ vé số, vốn dĩ mẹ và Dư Như Khiết với cả Giang Tuệ Tâm quen nhau đã là một sự trùng hợp rồi, cô và Bắc Minh Quân khi đó còn chụp chung, mà đến bây giờ, còn sinh cho Bắc Minh Quân ba đứa con… Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một từ: Thanh mai trúc mã…

Xì, Cố Tịch Dao liền bóp ch3t cái từ nhìn trông thuần khiết cỡ nào này, cô không muốn cùng tên Bắc Minh Thị này là thanh mai trúc mã…

Cố Tịch Dao cầm lấy bức ảnh trong tay Bắc Minh Quân, nhìn kỹ hai đứa trẻ của bức ảnh, nhất là đứa trẻ sơ sinh được cho là cô.

Ở trong ký ức của cô, cô trước nay không có bức ảnh nào trước năm 7 tuổi, giống như em gái Cố Anh Thư, cô ấy đều có ảnh từ lúc sinh ra đến lúc trưởng thành.

Lúc đó cô có nghi hoặc về vấn đề này, nhưng Vũ Xuân đều trả lời một câu: “Còn là chị, lúc đó hoàn cảnh gia đình còn chưa có tốt, cho nên không có chụp ảnh cho con.”

Quả thật, những ngày tháng Cố Tịch Dao ở nhà họ Cố mà nói, quả thật nói không được tốt, ít nhất so với em gái cũng kém hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK