Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Chương 2021

Chứ bằng không có thể ông ta sẽ nghẹn chết mất!

“Đi thế này à?” Thành thiếu chủ không nghe được đáp án mình muốn biết, trong lòng rất phiền muộn, càng lúc hai lão già này càng nham hiểm, khơi dậy lòng tò mò của người khác lên mà lại không nói cho hết, không phải muốn khiến cho bọn họ chết nghẹn sao?

Lẽ nào biết anh ta rất tò mò, lão già này cố ý hay sao?

Thành thiếu chủ ngẫm nghĩ trong 0.1 giây rồi đứng dậy, đi theo sau Trương Minh Hoàng: “Tôi có việc muốn báo cáo với thành chủ.”

Mặc dù kết quả xét nghiệm vừa mới ra ấy giống với tối ngày hôm qua, dường như những việc mà anh ta làm hồi trước cũng không đem lại ảnh hưởng lớn cho mấy, nhưng có một vài việc anh ta phải nói rõ ràng cho thành chủ.

Ông ta không hỏi không đồng nghĩa với việc ông ta chẳng biết gì cả, ông ta không truy cứu, nhưng không đồng nghĩa với việc anh ta chưa từng làm gì cả.

“Mọi người đều đi hết rồi, vậy tôi phải làm sao?” Trình Nhu Nhu thấy bọn họ toan bỏ đi bèn vội vàng lên tiếng gọi lại.

Cô ta đưa mắt nhìn Quản gia Trọng rồi lại quay sang nhìn Thành thiếu chủ, lúc nhìn về phía Thành thiếu chủ, ánh mắt cô ta đượm vẻ ngượng ngùng yêu kiều, tình cảm nồng nàn.

Ban nãy Thành thiếu chủ nói muốn cưới cô ta, sao bây giờ anh ta lại bỏ đi kia chứ?

Hơn nữa Quản gia Trọng còn nói sẽ sắp xếp cho cô ta, sao anh ta có thể đi như thế?

Bọn họ không thể bỏ mặc cô ta, tự mình bỏ đi như thế!

Cô ta không dám nhìn Trương Minh Hoàng lâu, không biết là vì sợ hãi Trương Minh Hoàng? Hay là vì không ôm ấp quá nhiều hy vọng vào Trương Minh Hoàng.

Đương nhiên rồi, rõ ràng cô ta hy vọng vào Thành thiếu chủ rất nhiều, ánh mắt cô ta nhìn Thành thiếu chủ vô cùng nóng bỏng.

Suýt chút nữa đã nhào đến bắt Thành thiếu chủ cưới cô ta!!

“Thành thiếu chủ, nói lời phải giữ lấy lời chứ? Cậu không quên những gì mình đã nói đâu nhỉ?”, cậu Tô cũng không sợ thiên hạ không loạn, vào thời khắc mấu chốt, anh ta còn đổ dầu vào lửa.

Tất nhiên mọi người cũng không hề quên ‘lời nói ba hoa’ của Thành thiếu chủ, mặc dù mấy người ở đây chẳng mấy thích Trình Nhu Nhu, thế nhưng cũng không có ai thương hại Thành thiếu chủ, thành chủ tự kiếm đường chết, không thể trách được người khác?

Bởi thế mọi người đều tươi cười khi thấy người khác gặp nạn, vui vẻ hóng náo nhiệt.

Trước giờ Thành thiếu chủ đều thích đùa bỡn người khác, hôm nay nhìn thấy vở kịch của Thành thiếu chủ, làm sao bọn họ bỏ lỡ được kia chứ.

Da mặt Thành thiếu chủ còn dày hơn vách sắt mười tám tầng, bây giờ anh ta chẳng biến sắc một chút nào, đến sắc mặt cũng chẳng thay đổi, anh ta chậm rãi quay sang nhìn Trình Nhu Nhu, đôi môi mấp máy, chỉ một câu nói thôi nhưng lại khiến cho mọi người biến sắc.

“Thành chủ nhận thì tôi cưới.” Thành thiếu chủ chỉ nhìn bộ dạng của Trình Nhu Nhu rồi dời tầm mắt đi, dường như ở lại đây thêm một khắc nữa cũng chỉ tổ lãng phí mà thôi.

Anh ta nói năng một cách hùng hồn, không hề chột dạ chút nào, cũng không có vẻ mất tự nhiên, nói da mặt Thành thiếu chủ dày như bức tường thành cũng không phải là nói dối.

“Má.” Cậu Tô thẳng thắn bày tỏ sự trơ trẽn của mình, trước kia Thành thiếu chủ không hề nói như thế, không muốn cưới thì nói thẳng ra đi, lấy thành chủ làm tấm khiên chắn là sao hả.

Quản gia Trọng đã quen với độ mặt dày của Thành thiếu chủ rồi, bởi thế ông ta chẳng hề cảm thấy bất ngờ chút nào cả, phản ứng của Quản gia Trọng hết sức bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK