Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 730

“Phỉ Nhi, đừng khóc… cuối cùng không phải Quân đã cướp lấy chiếc váy trong tay cô gái kia đưa cho cô sao?” Từ miệng Phỉ Nhi, Tô Ánh Uyển biết được hai người tranh giành lễ phục ánh trăng.

Nhưng làm cho Tô Ánh Uyển tức giận là Quân còn mua một chiếc giống như vậy đưa cho Cố Tịch Dao!!

“Hức… Ánh Uyển… thật ra lúc ấy tôi thật sự không muốn giành với cô Cố đâu… chiếc váy đó quá đẹp, đặc biệt cô Cố mặc trên người… thật sự rất xinh đẹp… tôi chỉ khen vài câu, không ngờ Quân lại thật sự… Ánh Uyển, hiện tại tôi không hiểu rốt cuộc cái nào mới là chiếc váy ban đầu?…”

“Phỉ Nhi… có mấy lời tôi không biết có nên nói với cô hay không. Cô vẫn luôn ở viện điều dưỡng trải qua mỗi ngày, không biết một số chuyện cũng bình thường. Thật ra Quân và cô gái họ Cố kia, hai năm trước cũng đã bắt đầu qua lại. Nói thật tôi chia tay với Quân cũng do một tay cô ta làm! Tôi không ngờ sau khi về nước mấy ngày cô ta lại quấn lấy Quân không buông. Tuy rằng cô ta là mẹ của con trai Quân nhưng năm đó cô ta vì tiền mới sinh con cho Quân… bọn họ vốn không có tình cảm, là cô gái kia luôn quấn lấy Quân…”

Phỉ Nhi im lặng rơi lệ, trái tim đau đớn không thôi.

“Ánh Uyển, tôi biết mình không thể ích kỷ như thế… Dù sao tôi không thể ở bên cạnh Quân nhiều năm như vậy… Anh ấy có phụ nữ khác cũng chuyện bình thường… Huống chi cô ở bên cạnh chăm sóc anh ấy nhiều năm như thế, tôi nên cảm ơn cô mới đúng…”

“Đồ ngốc, cô là chị em tốt nhất của tôi, ba tôi lại yêu thương Quân… năm đó chúng tôi đều cho rằng cô… không còn nữa… cho nên tôi mới ở bên cạnh Quân…”

Tô Ánh Uyển trầm mặt xuống tiếp tục nói: “Phỉ Nhi, tôi và Quân đã là chuyện quá khứ, hiện tại bọn tôi quay về làm bạn bè. Nhưng tôi không thể không nhắc nhở cô, hai năm trước cô ta có thể chia rẽ tôi và Quân, hai năm sau cô ta vẫn có thể chia rẽ cô và Quân…”

Con ngươi Phỉ Nhi co lại, sắc mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nắm chặt tay Tô Ánh Uyển ——

“Ánh Uyển… tôi…”

“Đừng sợ! Phỉ Nhi, có tôi ở đây! Tôi nhất định sẽ không để cô giẫm vào vết xe đổ của mình! Tôi muốn cô vui vẻ làm cô dâu của Quân, hai người nên sớm ở bên nhau không phải sao?”

Tô Ánh Uyển vỗ tay Phỉ Nhi dịu dàng cười.

Nụ cười đó làm cho Phỉ Nhi dường như nhớ lại mình trước kia, vô cùng hâm mộ…

“Ánh Uyển… cảm ơn cô…”

Phỉ Nhi nắm tat Tô Ánh Uyển giống như cọng rơm cứu mạng, lại mơ màng thiếp đi…

Tô Ánh Uyển nhìn dáng vẻ Phỉ Nhi ngủ thì ánh mắt ngày càng lạnh lẽo…

Lúc Bắc Minh Quân chạy tới thì Tô Ánh Uyển đã dặn dò bác sĩ chích thuốc hạ sốt cho Phỉ Nhi…

“Tình hình của cô ấy thế nào?”

Anh vừa tới thì câu đầu tiên là hỏi tình hình của Phỉ Nhi.

“Suỵt…” Tô Ánh Uyển ra hiệu anh nhỏ tiếng: “Đã hạ sốt rồi, cô ấy vừa mới ngủ… chúng ta ra ngoài nói.”

Đẩy Bắc Minh Quân ra ngoài cửa phòng bệnh, Tô Ánh Uyển ngước mắt lên, sâu sắc nhìn vào người đàn ông đẹp trai lạnh lùng này.

Cô ta càng si mê, trái tim lại càng đau…

Nuốt nước bọt, cô ta nhẹ giọng nói: “Quân, anh gần đây sao rồi? Không phải nói sắp đính hôn với Phỉ Nhi rồi sao? Nhưng cô ấy bận tới bận lui cho lễ đính hôn, anh đang ở đâu? Cô ấy mệt đến đổ bệnh, sốt cao, lại không tìm được người của anh… xin hỏi anh xem cô ấy là vợ chưa cưới của anh không?”

“…” Bắc Minh Quân đứng ở hành lang của viện điều dưỡng, châm một điếu thuốc, trầm mặc hút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK