Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1654

Nhưng cô ta có thể chắc chắn chuyện USB, Bắc Minh Quân có lẽ chưa biết hết toàn bộ, nếu không bây giờ anh sẽ không bình tĩnh nói chuyện với cô ta như vậy.

Một khi đã như vậy, vậy vẫn một mực nói theo cách nói về USB trước đây. Về chuyện ở khách sạn Daredevil, nếu Bắc Minh Quân biết mình cấu kết với Đường Thiên Trạch, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta, bởi vì thù hận giữa bọn họ không phải ngày một ngày hai.

Đường Thiên Trạch trước giờ vẫn giữ liên hệ với cô ta, chuyện này không ai biết.

Huống gì, chuyện này ồn ào quá lớn rồi, ông cụ Bắc Minh vì vậy mà chết. Tuy Bắc Minh Quân đối xử với ông ta không lạnh không nóng, nhưng nhìn từ đám tang của ông cụ Bắc Minh và di chúc của ông ấy, tình cảm giữa hai cha con họ khôi phục lại rồi.

Nếu Bắc Minh Quân biết cô ta có tham dự vào, như vậy sẽ không phải rời khỏi anh đơn giản như vậy, đây có thể xem là đồng phạm, tội danh không nhỏ.

Vì tự bảo vệ mình, chỉ cần nói chuyện này là cô ta bị ép, vậy có thể chối bỏ tất cả trách nhiệm.

Phỉ Nhi giống như chỉ có ở trong hoàn cảnh như vậy, não cô ta mới nhanh nhạy đến vậy.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Quân, nhíu mày lại chậm rãi nói: “Quân, thật ra chuyện này em không nghĩ giấu anh, chỉ là em không biết nên nói với anh như thế nào. Em bịa ra lời nói dối như vậy, cũng là vì em biết lúc đầu cảnh sát đã cho rằng chuyện ở khách sạn là ngoài ý muốn. Em không muốn bởi vì những gì em làm, làm anh bận lòng thêm. Còn cái USB kia là em đưa cho bạn tải cái video xuống, anh cũng biết mà, cả USB đều cháy hỏng.”

Trong lòng Phỉ Nhi đã có lòng tin hơn, cho nên lời nói cũng vững vàng hơn, hoàn toàn không có cảm giác úp mở như trước.

Bắc Minh Quân khẽ hừ nhẹ một tiếng, mũi thở hắt một hơi, lao thẳng tới trước mặt Phỉ Nhi.

“Nói như vậy, cô là vì tốt cho tôi? Vậy nói đi, rốt cuộc cô cầm thùng đó đi khách sạn làm gì? Quan trọng nhất là, có người sai khiến cô phải không.”

Phỉ Nhi thở nhẹ một hơi, cửa thứ nhất xem như qua, liền xem cửa thứ hai cô ta bịa như thế nào: “Thật ra chuyện là như vầy, em đang nghỉ ngơi ở trong phòng của mình, nhưng nghe được người làm đến kêu em. Nói bên ngoài có một thùng cần em ra nhận. Em ra cửa nhìn thấy một chiếc xe dừng ở đó, người trong xe kêu em lấy thùng ở sau xe ra. Lúc đầu em còn chần chờ cái kia rốt cuộc là thứ gì. Nhưng người trong xe thúc giục em nhanh lấy ra. Bọn họ còn có chuyện khác. Vì vậy em liền ôm thùng về nhà tổ.”

“Sau khi cô về không mở ra xem bên trong là cái gì sao?” Bắc Minh Quân xoay người, nhìn máy chiếu hình ảnh thùng Phỉ Nhi cầm trong tay.

Phỉ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không biết bên trong là cái gì. Trở về phòng em cũng muốn mở ra xem, nhưng lúc này điện thoại em vang lên. Em phải đi nghe điện thoại. Cũng vì cuộc điện thoại này, em mới đem cái thùng đến khách sạn.”

Bắc Minh Quân xoay người nhìn Phỉ Nhi nói: “Cuộc điện thoại kia đến cùng là nói với cô cái gì?”

Nói dối là vậy, vì đạt tới mục đích nào đó bịa ra lời nói dối. Một khi bắt đầu, liền không có đường quay lại, vì che dấu lời nói trước, sẽ tiếp tục bịa ra lời nói dối sau.

Nói dối liên tục, làm không có đường quay lại.

Phỉ Nhi là như thế, vì để Bắc Minh Quân tin cô ta, chỉ có thể không ngừng nói dối.

Lúc Bắc Minh Quân hỏi cô ta điện thoại nói cái gì với cô ta, cô ta quyết định lại bịa thêm lời nói dối.

“Quân, sau khi em nói, hy vọng anh đừng tức giận.” Sau khi Phỉ Nhi thấy Bắc Minh Quân gật đầu, chậm rãi nói: “Cuộc điện thoại em nhận, một người đàn ông kêu em đặt thùng đó ở hàng lang an toàn khách sạn. Nếu không làm theo lời anh ta, vậy chờ nhà tổ của Bắc Minh gia xảy ra chuyện không hay đi. Em nghe rất hoang mang, nhà tổ của Bắc Minh gia một khi xảy ra chuyện không may, mất đồ vật này nọ không nói, em biết nhà tổ của Bắc Minh gia rất quan trọng với nhạ họ Bắc Minh, bà Bắc Minh chịu không nổi đả kích như vậy. Cho nên em chỉ đành làm theo lời người đó. Em không nói chuyện này ra, cũng vì em cảm thấy thứ trong thùng có lẽ không gây hại lớn gì cho khách sạn, nhưng em cũng nghi ngờ, có phải là m@ túy hay gì đó không. Nhưng em biết, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK