Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1641

Mà đối với Vân Chi Lâm thì cô sợ vô cùng, chỉ cần là lời mà anh ta nói, trên cơ bản Lạc Kiều đều là nói gì nghe nấy.

“Thôi được rồi, anh cứ ở đây từ từ giáo dục Kiều Kiều đi, bây giờ đầu óc của em cũng đã loạn thành một đống rồi, em vào ngủ trước đây.” Cố Tịch Dao nói xong, kéo thân thể mệt mỏi của mình đi vào trong phòng ngủ.

“Nè Tịch Dao, dựa vào việc em chờ chị, chị không thể ném em cho sư huynh như vậy được đâu…” Lạc Kiều phát ra tiếng kêu gần như tuyệt vọng.

Nhưng mà cùng lúc đó Vân Chi Lâm lại liếc cô một cái, tiếp theo đó lại giống như một lão hòa thượng đang niệm chân kinh mà nói: “Em thành thật cho anh đi, lời anh muốn nói với em vẫn còn chưa nói hết đâu…”

“Thành phố A trong đêm tối, đã lâu lắm rồi ta chưa nhìn thấy, so với trước kia thì hiện tại lại càng xa hoa trụy lạc hơn, càng coi trọng vật chất hơn.”

Một chiếc xe con có lá cờ đỏ màu đen đang đậu ở trên đỉnh núi cách thành phố A không xa, một người đàn ông đang cầm một cái tẩu thuốc bằng gỗ liễu yêu thích của ông ta, cúi đầu nhìn đô thị phồn hoa ở dưới chân.

Nói đến đây, ông ta lại khẽ thở dài một tiếng.

Ở bên cạnh của ông ta còn có một người đàn ông đang đứng đó, dáng người cao gầy, đội ở trên đầu cái mũ lưỡi trai màu đen, nhưng mà vành nón thật dài lại được kéo xuống rất thấp.

Đặc điểm duy nhất chính là bím tóc đơn giản ở sau đầu.

Chính là Đường Thiên Trạch.

Anh ta nhíu mày, biểu cảm ở trên mặt có vẻ hơi ngưng trọng, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang cầm cái tẩu thuốc: “Sư phụ, người đang cảm thán cái gì vậy?”

Lông mày của người đàn ông cầm tẩu thuốc hơi giật giật: “Ta đang suy nghĩ ngày hôm nay đến đây có phải là một quyết định đúng đắn không.”

“Sư phụ, tại sao lại nói như vậy? Không phải ngày hôm nay người đã gặp được người mà sư phụ đã muốn gặp nhiều năm ư?” Đường Thiên Trạch hơi không hiểu được.

“Con có nhìn thấy hay không, dáng vẻ lúc bà ấy nhìn thấy ta, lúc đầu bà ấy vẫn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng sau đó thì lại ảm đạm và bà ấy rời đi nhanh chóng như thể bị k1ch thích, ta thật sự không biết rốt cuộc là Lục Lộ đang sợ hãi cái gì…”

Người đàn ông cầm tẩu thuốc nói nói, gõ rơi những bã thuốc ở trong cái tẩu thuốc trên tay, cất vào trong một cái túi bằng vải nhung màu đen, ở phía dưới góc phải của cái túi đó có thêu một chữ l bằng chỉ vàng.

“Đi thôi, gần đây ta thấy là ta có nên vẫn ở đây cho phù hợp, chờ đến lúc có cơ hội thích hợp rồi thì lại đi gặp bà ấy.” Nói xong, ông ta quay người lại cúi đầu bước lên xe.

Mặc dù là Đường Thiên Trạch không hiểu rõ đây là vì chuyện gì, người gần trong gang tấc nhưng mà lại vẫn cứ không thể gặp nhau.

Anh ta với sư phụ đều có một nghi vấn như thế này, giống như là lần trước bọn họ nhìn thấy Lục Lộ ở thành phố S, sau khi mà bà ấy nhìn thấy sư phụ cả người đều trở nên cực kỳ hốt hoảng, cho nên mới xảy ra chuyện sau đó.

Anh ta cũng bước vào trong xe.

Trên đường trở về, Đường Thiên Trạch hỏi: “Sư phụ, những chuyện người đã giao cho con xử lý, có cần phải tiến hành theo kế hoạch không ạ?”

Người đàn ông cầm cái tẩu nhẹ nhàng gật đầu: “Những chuyện khác thì con cứ tiếp tục xử lý. À đúng rồi, con đã điều tra rõ ràng chuyện thân phận của Cố Tịch Dao chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK