Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 963

“Hừ! Tôi lại muốn làm một cảnh sát phong lưu đấy!”

“Hừ!” Trình Trình khinh thường: “Trò cười!”

“Cậu nói ai là trò cười chứ!”

“Nói cậu!”

“Cảnh sát phong lưu buồn cười như vậy sao

“Không, là bản thân cậu đã là trò cười rồi!”

“Bắc Minh Tư Trình, cậu chờ đấy! Chờ tôi trưởng thành, tôi sẽ làm một cảnh sát chấn động toàn quốc, cho cậu thấy sự lợi hại của tôi!”

“Được, đừng đến lúc đó lại bị mọi người truy bắt khắp nơi, cũng chấn động toàn quốc…”

“Bắc Minh Tư Trình, con em cậu…”

(Bé Cửu Cửu đang ở Sabah bất chợt rùng mình một cái, là ai là ai mắng bé đấy!)

Bữa sáng qua đi.

Cố Tịch Dao rửa sạch bát đũa xong đi ra khỏi phòng bếp, lại nhìn thấy Trình Trình và Dương Dương đang ngồi bên cạnh Bắc Minh Quân, ba cha con vùi trên ghế sofa trong phòng khách, xem phát lại trận đấu bóng đá châu Âu.

Trong lòng không nhịn được hơi hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba cha con bọn họ sống chung hòa bình như vậy.

Nhưng mà nhìn hình ảnh ấm áp này, cô lại xúc động muốn khóc.

Vội vàng xoay người trốn về phòng…

Không lâu sau, Bắc Minh Quân cũng bước vào phòng, nhìn thấy cô đang ngẩn người trước gương trang điểm: “Sao vậy?”

“Không sao, anh không cần đi làm à?” Cô tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh, hỏi.

“Chờ lát nữa đi.” Nói xong, anh bước đến mở tủ quần áo.

Cố Tịch Dao sững sờ, chẳng biết từ lúc nào trong tủ quần áo của cô treo một nửa quần áo của anh.

Anh tiện tay lấy một bộ Âu phục ra, ném lên trên giường.

“Nào, thay quần áo giúp tôi.” Dù là mệnh lệnh, nhưng giọng điệu rất mềm mại.

Cô chần chừ một lát rồi cũng đi đến thay quần áo giúp anh…

“Bắc Minh Quân… cảm ơn bữa sáng của anh.”

Đây là lời xuất phát từ đáy lòng cô, cảm ơn anh cho bọn nhỏ thật sự cảm nhận được tình thương ấm áp của người cha một lần. Đó là điều mà cô không cách nào cho chúng.

Anh cụp mắt, đuôi lông mày gian xảo nhướng lên, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt…

“Vậy em định báo đáp anh thế nào?”

Cô trầm ngâm một lát, không nhịn được trừng mắt nhìn: “Biết ngay cái đồ nhà anh bỗng nhiên ân cần, không phải lừa đảo thì cũng là trộm cắp!”

“Lại hiểu rõ tôi như vậy sao?” Anh khẽ cười, cúi đầu in lên cánh môi phớt hồng của cô một nụ hôn nhẹ nhàng: “Tôi lại thật sự rất muốn lừa đi cơ thể trộm đi trái tim của em đấy…”

Nói xong, chẳng biết lúc nào tay anh đã ôm lấy eo cô, dán chặt vào người anh…

“Bắc Minh Quân, rốt cuộc bao giờ anh mới nghiêm túc một chút đây?”

Cô mở to con ngươi trong suốt, ngửa đầu nhìn người đàn ông đang cười gian xảo này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK