Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1566

Mặc dù Đường Thiên Trạch đã nói ở đây không có động vật nguy hiểm, nhưng đối với Bắc Minh Quân mà nói, thời khắc nguy hiểm nhất chính là ở khu cắm trại, nhưng tạm thời có thể coi là an toàn.

Còn về những thứ khác, anh thà cẩn thận một chút vẫn hơn.

Dương Dương đi theo sau lưng anh, lúc này thằng bé không còn chút khí thế nào như lúc cá cược với thằng nhóc kia nữa.

Bây giờ nó cứ cau mày, đối diện với khu rừng sâu hun hút trước mắt, quay đầu nhìn phía sau đã không còn là hình ảnh của khu cắm trại mà chỉ là những cái cây giống y hệt.

Bọn họ đã bị khu rừng bao vây lấy rồi.

Dương Dương cảm thấy lần này chắc chắn là mình thua rồi, nghĩ đến việc sau này cả ngày phải chạy sau mông người ta, đặc biệt là đứa con trai của thổ hào sáu ngón kia, chuyện này thực sự là nỗi nhục nhã đối với thằng bé.

Bắc Minh Quân nghe sau lưng mình không có bước chân thì dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy Dương Dương đã dừng bước ở cách anh không xa.

Anh khẽ nhíu mày: “Dương, nghĩ cái gì thế, mau đi lên đây đi. Lạc ở đây là không ai đi tìm con được đâu.”

Bị Bắc Minh Quân trách mắng, Dương Dương lúc nãy còn rối bời ruột gan thì bây giờ đã ngay lập tức lấy lại tinh thần.

Nó vội vã bước, lon ton chạy lên.

Lúc đầu còn tưởng tìm thức ăn ở trong rừng sẽ thú vị hơn ngồi bên sông đợi cá cắn câu nhiều. Nhưng ai ngờ lại chán ngắt thế này.

Thôi ít nhất thì mình còn đang đi lại, dù gì cũng tốt hơn ngồi bên bờ sông.

Không biết mẹ và Trình Trình đã câu được cá chưa nhỉ, đến lúc đó đừng có cả hai người đều tay trắng đi về, thế thì bữa tối nay sẽ mất mặt lắm đấy.

Dương Dương đi trong rừng lo nghĩ cho Cố Tịch Dao và Trình Trình.

Mà bọn họ lúc ấy cũng đang lo lắng cho Bắc Minh Quân và Dương Dương.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng từ khi họ đi rồi. Cô quay người nhìn qua khu rừng, thực sự có chút lo lắng không biết liệu hai người họ có bị lạc không, hay Dương Dương có bị ngã không, có bị côn trùng hay rắn cắn không. Một mình Bắc Minh Quân đối mặt với tình hình ấy có thể cứu được thằng bé không.

Cố Tịch Dao ngồi trên tảng đá bên sông, đôi lông mày nhíu chặt lại.

Cô đang vì lo sợ Bắc Minh Quân và Dương Dương gặp sự cố trong rừng mà suy nghĩ linh tinh.

Ở sâu trong rừng, Dương Dương vội vàng bám theo sau Bắc Minh Quân. Hai người họ lại đi sâu vào rừng thêm một chút nữa.

Dương Dương lúc này càng ngày càng mất tinh thần, thằng bé bắt đầu có chút thất vọng rồi.

Không biết lão ba chim chết rốt cuộc đang làm trò gì, đã hơn nửa ngày trời rồi.

Đưa hai tay ra nhìn, vẫn là trống không, chẳng có được cái gì trong tay, thằng bé muốn quay về, nhưng nhìn khu rừng sâu thẳm chẳng thấy kết thúc kia, nó lại từ bỏ ý định, nó không muốn bị lạc ở đây.

Vào lúc Dương Dương chuẩn bị bỏ cuộc, Bắc Minh Quân hình như phát hiện ra gì đó, chậm rãi quỳ xuống.

Anh đặt cành cây trong tay sang một bên, sau đó rút trong túi quần ra một cái túi.

Anh nhặt một cành cây nhỏ bên cạnh mình, gạt cành khô trước mặt ra, liền nhìn thấy một cây nấm to màu trắng lộ ra trước mắt.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK