Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1571

Cố Tịch Dao sốt ruột nhìn Đường Thiên Trạch: “Noton, bây giờ cũng muộn rồi, nhưng mà Dương Dương và ba nó vẫn chưa về. Tôi sợ là hai người họ có chuyện gì rồi, anh có thể phái người đi tìm hai ba con được không?”

Đường Thiên Trạch mặc dù không hi vọng Dương Dương xảy ra chuyện gì, hơn nữa anh lại rất quý Dương Dương, cũng có thể coi là có duyên.

Nhưng về Bắc Minh Quân, anh không mong anh ta có chuyện gì. Không phải vì chuyện gì khác, ân oán giữa hai người bọn họ vẫn chưa được giải quyết, làm sao có thể để anh ta biến mất dễ dàng như thế được.

Đường Thiên Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ, anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ, cũng đã muộn rồi. Để tôi quay về sắp xếp rồi phái hai người đi tiếp ứng cho bọn họ. Cô Cố cũng đừng lo lắng quá, có lẽ bọn họ đã đang trên đường về rồi. Tôi nghĩ anh Bắc Minh có thể điều hành được cả tập đoàn lớn như Bắc Minh Thị thì chắc chắn anh ấy cũng có nhiều điểm xuất sắc hơn người.”

Cố Tịch Dao nghe Đường Thiên Trạch nói vậy, trong lòng cũng đã vững tin hơn ít nhiều: “Hy vọng là thế.”

Đường Thiên Trạch quay người quay về lều của mình.

Rất nhanh sau đó, anh ta phái hai người đi, mang theo một số trang bị cứu trợ đơn giản, rồi đi vào trong rừng.

Lúc này thổ hào sáu ngón cũng dẫn theo con trai hắn từ trong rừng đi ra.

“Ấy, mấy người đi đâu đây?” Thổ hào sáu ngón hỏi hai người kia.

Một trong số hai người trả lời: “Có một cặp ba con bây giờ vẫn chưa ra khỏi rừng, chúng tôi phải vào tìm họ. À đúng rồi, lúc hai người đi ra có nhìn thấy họ không?”

Thổ hào sáu ngón nghe thấy thế, 80% chắc chắn rằng cặp đôi ba con mất tích kia chính là những người đã cá cược với ba con họ.

Ông ta không nhịn được cười khinh khỉnh, nhún vai trả lời: “Chúng tôi không thấy, chắc hẳn là bọn họ bị lạc rồi, hoặc trước đó do bọn họ cá cược với chúng tôi, bây giờ sợ thua nên không dám lộ mặt nữa rồi.”

Ông ta nói rồi quay sang đứa con trai đứng bên cạnh, nhìn nhau cười.

Thực ra sau khi ba con thổ hào sáu ngón vào rừng cũng không đi xa. Từ đầu đến cuối chỉ loanh quanh tìm thức ăn trong phạm vi có thể nhìn thấy khu cắm trại mà thôi.

Mặc dù ở gần khu cắm trại, nhưng họ cũng không ở lại lâu. Một là bọn họ cũng không thích thú đi thực hiện mấy hoạt động nhàm chán thế này, hai là bọn họ vô cùng may mắn, khi họ chuẩn bị từ bỏ để quay về khu cắm trại thì bất ngờ phát hiện ra được chỗ có nấm.

Bọn họ chẳng nói gì đã bỏ chỗ nấm đó vào trong túi.

Có túi đồ này ở đây, bọn họ biết ba con Bắc Minh Quân dù có đi vào sâu trong rừng cũng chưa chắc đã tìm được gì ăn.

“Con trai, xem ra lần cá cược này chúng ta thắng chắc rồi. Đừng tưởng hai ba con họ ra vẻ này kia, trên xe còn không nhường chỗ cho con nữa. Sau này bọn họ đều là em trai của con, nhất định phải dạy dỗ cho cẩn thận. Nào, chúng ta về ngủ một lúc đã, sau đó tối ba sẽ chuẩn bị cho con nghi thức nhận em trai.” Thổ hào sáu ngón còn cao hứng ngân nga một giai điệu.

Sau khi hai người được Đường Thiên Trạch phái đi vừa vào rừng chưa được lâu, Bắc Minh Quân đã đưa Dương Dương đi theo một đường khác quay về rồi.

Bắc Minh Quân lại lấy lại vẻ mặt như cũ rồi, nhưng Dương Dương thì mặt mày tươi cười rạng rỡ.

Trên vai thằng bé vác một cái túi đầy ự, trên eo còn đeo súng cao su do Bắc Minh Quân làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK