Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1590

Cố Tịch Dao đã lâu không đứng gần Bắc Minh Quân. Một lần nữa ngửi được mùi hương thuộc về anh, trái tim cô không khỏi khẽ run lên.

Bắc Minh Quân lần nữa ngửi được mùi hương đặc biệt trên người Cố Tịch Dao trong lòng anh hoảng loạn.

Ngay khi anh muốn cúi đầu hôn Cố Tịch Dao thì cô đã nói: “Anh mau sửa lại dây kéo. Bọn nhỏ vẫn đang đợi chúng ta trên xe đấy.”

Câu này có thể coi là đã cứu được Cố Tịch Dao.

Bắc Minh Quân nhíu cảm giác lúc nãy đã bị cô đánh bay lên tận mây xanh rồi.

Anh bắt đầu dùng sức kéo dây kéo lên xuống mấy lần.

“Anh có thể nhẹ tay chút không? Đừng làm đứt dây kéo đấy. Còn nữa, anh không được đụng chạm lộn xộn, chỉ được di chuyển trong phạm vi dây kéo thôi đấy.” Cố Tịch Dao nói xong liền hối hận.

Lời này có ý gì chứ? Không phải giấu đầu lòi đuôi sao?

Đối với Bắc Minh Quân mà nói, Cố Tịch Dao là kiểu phụ nữ có thể giơ tay ra là chạm tới nhưng lại tỏ ra rất xa cách với mình.

“Các người có cần tôi giúp đỡ không?” Lúc này từ trên cửa xe truyền tới giọng nói của Đường Thiên Trạch.

Thật ra Bắc Minh Quân dẫn Cố Tịch Dao xuống xe thay quần áo cũng không mất bao lâu nhưng anh ta vẫn muốn xem tình hình thế nào.

Anh ta không có cầm đèn pin nhưng thông qua ánh đèn xe yếu ớt có thể thấy được hai bóng người đứng cạnh nhau.

Một câu nói này giống như chậu nước lạnh vô hình tạt lên đầu Bắc Minh Quân hoàn lại khiến anh nguội xuống.

Cố Tịch Dao đỏ mặt, trong lòng càng hoảng loạn hơn. Cảm giác này hệt như bị người khác bắt gian tại trận.

Cô hơi lắp bắp nói: “Dây kéo của tôi bị kẹt, anh ta chỉ giúp tôi kéo lại thôi. Chúng tôi không làm gì cả.”

Ngược lại Bắc Minh Quân lại tỏ vẻ thờ ơ, cẩn thận cầm dây kéo trượt tới trượt lui.

Lại qua hai phút, rốt cuộc cũng sửa xong.

“Cảm ơn.” Cố Tịch Dao nói một tiếng, rồi nhét quần áo đã thay ra vào cái túi bỏ vào trong túi xách, sau đó lách qua Bắc Minh Quân lên xe.

Vừa nãy bọn họ gần như thế, nhưng cũng vì một tiếng “Cảm ơn” này mà khoảng cách giữa bọn họ lại bị kéo giãn ra.

Bắc Minh Quân cũng quay người, đi theo lên xe.

Sau khi lên xe, Cố Tịch Dao hơi lúng túng mỉm cười với Đường Thiên Trạch, sau đó ngồi vào chỗ mình.

Nhìn thấy Bắc Minh Quân vẻ mặt buồn bực lên xe, Đường Thiên Trạch cũng mỉm cười với anh, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: “Ngại quá, tôi làm hỏng chuyện tốt của anh rồi, nhưng tôi nói anh biết, có lẽ sau này tôi còn có thể làm hỏng chuyện khác nữa của anh đấy.”

Bắc Minh Quân xụ mặt liếc nhìn anh ta: “Vậy sao, để tôi xem anh còn có thể làm hỏng chuyện gì của tôi, nhưng anh phải nhanh lên, nếu không tôi sẽ đưa anh vào tù trước đấy.”

“Vậy hả? Vậy chúng ta hãy chờ xem nhé.”

Bắc Minh Quân tới trước chỗ ngồi của mình, người trên xe đều đã thay quần áo xong.

Cố Tịch Dao ném túi quần áo của Bắc Minh Quân cho anh hệt như anh đã ném cho cô khi ở dưới xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK