Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1703

Đây là lời ám chỉ của Âu Dương Hoa với Phỉ Nhi, mặc kệ cô ta có nhớ giọng nói kia hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nhân chứng tiếp theo xuất hiện, cô ta nhận định anh ta gọi điện thoại là được.

Bởi vì đây cũng là át chủ bài cuối cùng của bọn họ—— Liễu Giang.

Phỉ Nhi vội vã quay về chỗ nhân chúng, cô ta hiểu ý của luật sư Âu Dương, hiện tại cô ta chỉ hy vọng vụ án này nhanh chóng kết thúc, mau bắt Đường Thiên Trạch lại.

“Thưa thẩm phán, tình tiết vụ án đã tiến triển tới hiện tại, cho dù là nhân viên bảo trì hay là cô Phỉ Nhi cũng nhắc tới một người đã gọi điện thoại cho mình, đứng phía sau sai khiến bọn họ, rốt cuộc nhân vật này là ai? Rốt cuộc anh ta là người lập kế hoạch, còn chẳng qua chỉ là một tay sai nghe theo lệnh của người khác, nhân chứng tiếp theo sẽ làm rõ sự thật.”

Anh ta nói xong thì đưa tay về phía nhân chứng cuối cùng: Liễu Giang.

“Mời nhân chứng tiếp theo lên tòa làm chứng.”

Liễu Giang đi tới, anh ta khác với Hoàng Tự hay là Phỉ Nhi, có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí không quan tâm.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Âu Dương Hoa, dùng giọng nói lười biếng nói: “Anh có gì hỏi thì cứ nói đi.”

Anh ta nói xong thì Phỉ Nhi gấp không chờ nổi đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào Liễu Giang nói: “Thưa thẩm phán, tôi nhớ rồi, là giọng nói này, anh ta đã uy hiếp tôi!”

Phỉ Nhi vừa ngồi xuống, Hoàng Tự cũng nhút nhát sợ sệt đứng lên, có chút chần chờ chỉ vào Liễu Giang: “Thưa, thưa thẩm phán, anh ta đã đưa tiền yêu cầu tôi đánh tráo linh kiện.”

Luật sư Âu Dương gật đầu: “Cảm ơn hai nhân chứng đã chỉ chứng, tôi cũng biết rõ hiện tại nhân chứng này là nhân vật quan trọng nhất trong vụ án.”

Liễu Giang cũng hơi mỉm cười: “Không sai, tôi là người đứng sau sai khiến bọn họ, nếu mấy người biết rõ thì còn có gì cần hỏi nữa không?”

Liễu Giang trả lời rất thẳng thắn làm cho Bắc Minh Quân và Âu Dương Hoa cảm thấy có chút bất ngờ.

“Anh nói xong rồi sao? Ý tôi là anh làm như vậy mà không có ai sai khiến sao? Tôi đã xem lý lịch của anh, anh và Bắc Minh Thị hay là khách sạn Daredevil không hề có bất cứ mâu thuẫn nào. Anh làm như vậy lại không có lý do nào.” Âu Dương Hoa cho rằng Liễu Giang không hiểu ý của mình, ý đồ dẫn dắt anh ta nói ra tên Noton.

Bởi vì ngày đó anh ta cũng đã thừa nhận sở dĩ mình làm như vậy bởi vì Noton đã sai khiến.

Liễu Giang nhìn Âu Dương Hoa đứng trước mặt mình, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi hiểu ý của anh, anh muốn tôi chỉ ra và xác định bị cáo là người đứng sau sai khiến tôi đúng không. Nhưng ngoại trừ điều này thì tôi muốn nói một câu:”

Anh ta lấy một tờ giấy trong túi áo ra, dùng hai ngón tay quơ quơ: “Mấy người có muốn biết đây là gì không.”

Âu Dương Hoa đứng gần nhất, anh ta nhìn thấy đó là một tờ chi phiếu, cùng lúc đó Bắc Minh Quân và Hình Uy cũng đã nhìn ra được.

Bọn họ nhíu mày lại, không lẽ tên nhóc Liễu Giang này muốn cắn ngược lại bọn họ chứ.

Liễu Giang kẹp chi phiếu vẫy với Bắc Minh Quân, sau đó hơi mỉm cười: “Tổng giám đốc Bắc Minh, tôi xin lỗi, những lời anh muốn tôi nói ở đây, tôi thật sự không nói được. Còn lý do vì sao thì cũng rất đơn giản, đó chính là tôi và nhà Bắc Minh mấy người có thù oán. Trong mắt người khác thì nhà Bắc Minh mấy người rất vẻ vang, nhưng trong mắt tôi lại là thương nhân vô lương tâm, mấy người thuận lợi khai phá tòa nhà Dạ Ánh nhất phẩm đã dùng bạo lực phá bỏ và di dời người dân ở đó, làm cho bọn họ lang thang khắp nơi, tôi là một trong những người bị hại.”

Âu Dương Hoa thấy tình thế không ổn, vội vàng cắt ngang Liễu Giang: “Xin lỗi thẩm phán, tinh thần của nhân chứng có chút không ổn định, hiện tại anh ta không thể tiếp tục làm chứng.”

Anh ta nói xong thì ra hiệu với cảnh sát canh giữ ở tòa án, cảnh sát nhanh chóng đưa Liễu Giang xuống dưới.

Bắc Minh Quân thấy át chủ bài tốt nhất cứ biến mất như vậy thì cũng không đoán trước sẽ xuất hiện chuyện như vậy.

Thẩm phán nhìn thoáng qua luật sư Âu Dương có chút xấu hổ: “Xin hỏi bên nguyên cáo còn có nhân chứng khác hay không?”

Luật sư Âu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, vốn chỉ còn cách khung thành một bước nữa, không nghĩ tới lại có vật cản đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK