Mục lục
Long tế chí tôn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Trần Dương nói lời này đã dồn khí vào đan điền thế nên giọng rất lớn, suýt chút nữa đã làm những người ở bên trong sợ mà tiểu ra quần.

Đợi tới khi mọi người hồi phục lại tinh thần mới biết Trần Dương đã tới rồi!

Bọn họ được cứu rồi!

Lúc này mọi người mới nhớ tới những lời Trần Dương nói trước đó.

Hóa ra không phải anh đang lừa mọi người.

Mà nơi này thật sự không an toàn.

“Tiểu Dương, tôi ở đây!”

Lúc này, giọng của Lý Thiên Bá truyền ra từ bên trong.

“Tốt, anh đợi một chút, tôi cứu anh ra!”

Nói xong Trần Dương tìm một cục đá khá sắc bén rồi bò lên tảng đá lớn, dùng hết sức lực đào khe hở.

Anh đã ăn Long Hổ Đan nên vốn đã khỏe như trâu, hiện giờ lại trở thành tu sĩ, nên dưới sự củng cố của nội lực, rất nhanh khe hở này đã đủ để người qua lại.

“Nào, Thiên Bá, mau chui từ miệng động này ra đi!”

Trần Dương xé áo khoác của mình thành từng dải rồi xoắn thành dây thừng, thả từ cửa động vào.

Vợ chồng Lý Thiên Bá được Trần Dương giúp thoát ra khỏi hoàn cảnh nguy hiểm trước.

Nhìn thấy vợ chồng Lý Thiên Bá rời đi, những người khác ở trong hang động cũng ồn ào hô lên: “Anh Dương, cứu tôi với, xin anh…”

“Anh Dương, cứu tôi lên trước…”

“Trần Dương, vợ của tôi là phụ nữ có thai, cứu phụ nữ có thai trước đi…”

Trên trần hang động thỉnh thoảng lại có đá rơi xuống, hẳn là không bao lâu nữa hang núi này sẽ sập hoàn toàn.

Ở trong bước ngoặt sống còn này, ai cũng muốn ra ngoài trước, bởi vì thời gian chờ đợi càng dài, độ nguy hiểm lại càng cao.

Tào Bảo chen ra khỏi đám người, ngẩng đầu lên hét lớn: “Anh Dương, em là Tào Bảo đây, anh cứu em trước đi… Chỉ cần anh cứu em, em có thể cho anh rất nhiều tiền…”

Vào lúc này, tôn nghiêm, mặt mũi gì đó, tất cả đều bị hắn quên sạch sẽ, hiện giờ hắn chỉ muốn tiếp tục sống!

Trần Dương cười lạnh, nói: “Tào Bảo à, trước đó ai đã nói, người mở miệng cầu xin tôi cứu chính là cháu trai nhỉ?”

“Mày…”

Mặt Tào Bảo tím tái như gan heo, hắn không thể ngờ Trần Dương lại nhắc đến chuyện này.

Thế này chẳng phải đang bắt nạt người hay sao?

Nếu như bây giờ không có ai thì không sao, thế nhưng hiện giờ trong hang động có cả trăm người. Hơn nữa, Vu Lan còn ở ngay bên cạnh mình nữa.

Thấy hắn không nói gì, Trần Dương cũng lười phải để ý đến hắn, anh chợt lớn tiếng nói: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, ai tôi cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn. Thế nhưng phụ nữ có thai trong hang động được ưu tiên đi ra trước, người bị thương tiếp theo, nữ thứ ba, nam cuối cùng!”

Mọi người đều không có ý kiến gì khác với lời của Trần Dương, sau khi cứu phụ nữ có thai và người bị thương ra khỏi hang, Trần Dương nhìn Vu Lan, nói: “Còn ngốc ở đấy làm gì? Sao không mau tới đây!”

Nghe thấy lời của Trần Dương, Vu Lan vừa mừng vừa sợ, không ngờ anh lại cứu mình đầu tiên!

Cô vội vàng đi tới, cầm lấy sợi dây thừng kia.

Trần Dương hơi dùng sức đã kéo được cô lên. Thế nhưng tảng đá lớn hơi lồi lõm, cô lại đi giày cao gót nên không đứng vững, nhào về phía trước.

Trần Dương nhanh tay lẹ mắt ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Mà Vu Lan cũng ôm lấy cổ anh theo bản năng.

Trong hang, Tào Bảo nhìn thấy cảnh này mà tức đến nghiến răng ken két. Thế nhưng hắn lại không thể nói nhiều lời, chỉ lo chọc giận Trần Dương, anh lại không cứu mình thì chẳng phải mình sẽ xong đời hay sao!

Vu Lan đâu biết Tào Bảo đang đố kị tới mức răng sắp bị cắn nát chứ. Vào lúc này, trong lòng cô ngoại trừ thẹn thùng thì vẫn chỉ có thẹn thùng mà thôi.

Không ngờ vậy mà Trần Dương lại ôm mình trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa cô cảm nhận được bàn tay to lớn đang ôm cái eo thon nhỏ của mình còn đang dùng sức mà xoa nắn.

Bàn tay to lớn của anh giống như có ma lực vậy, khi ôm lấy cô làm cả người cô không còn chút sức lực nào.

Nhưng cũng may hiện giờ ánh sáng yếu ớt, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không ai nhìn thấy bàn tay to lớn của Trần Dương đang giở trò.

“Đứng vững.” Trần Dương kề tai cô nói nhỏ một câu.

Vu Lan cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh, mặt nóng bừng lên, ngại ngùng đẩy Trần Dương ra, ôm mặt rời khỏi tảng đá lớn.

“Ha ha, cảm giác trên tay thật tốt!”

Trần Dương còn đưa tay lên mũi ngửi một cái, hình như trên tay còn lưu lại nhiệt độ của cô.

Sau đó, những người còn lại trong hang động đều được anh cứu lên, đương nhiên, ngoại trừ Tào Bảo.

Khi trong hang chỉ còn lại một mình Tào Bảo, Trần Dương đặt mông ngồi trên mặt tảng đá lớn, thở hồng hộc.

Vào lúc này anh cảm thấy tay mình mỏi rã rời giống như không phải tay của mình nữa. Nếu không phải anh đã dùng Long Hổ Đan, lại thêm đã trở thành tu sĩ thì e rằng căn bản không thể cứu được mấy trăm người này ra.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Trần Dương nhìn xuống đám đông đang ngưỡng mộ mình ở phía dưới, lại chỉ về phía rừng cây cạnh bờ biển chỗ Tô Diệu: “Mọi người qua phía kia nghỉ ngơi đi, chỉ cần không tới gần hang động này thì sẽ không sao.”

Lời của Trần Dương bây giờ đối với bọn họ chẳng khác nào thánh chỉ. Lần này đã trở về từ cõi chết, nếu không có Trần Dương thì e rằng tất cả đều chết ở trong đó rồi.

Phản bác lại lời của anh sao?

Đừng có đùa, tất cả đều suýt nữa đã xong đời ở trong kia, còn ai dám chất vấn lời của Trần Dương chứ.

Thế nhưng tất cả mọi người đã đi rồi, chỉ còn Vu Lan đứng tại chỗ không cử động.

Trần Dương xoa cánh tay, nhìn cô rồi hỏi: “Sao chị vẫn còn ở đây?”

Thỉnh thoảng trên núi vẫn còn đá lăn xuống, nếu như bị đập trúng, không chết cũng sẽ bị tàn phế đó, đúng là không biết nặng nhẹ.

Vu Lan cắn môi, hơi ngại ngùng, nói: “Trần… Trần Dương, Tào Bảo… Tào Bảo vẫn chưa lên mà, anh cứu anh ấy đi!”

Tuy rằng chuyện ban ngày bị cá mập tấn công, Tào Bảo đã bỏ mình lại để chạy trốn nên cô đã thất vọng với Tào Bảo. Thế nhưng dù sao hắn cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình. Nếu như bỏ mặc, bị người khác biết thì không phải bị người khác nắm điểm yếu hay sao.

Cùng lúc đó, Tào Bảo ở trong hang động cũng tức giận không thôi.

Tên Trần Dương này, rõ ràng đang trắng trợn trả thù mình mà.

Đúng lúc đó, đỉnh núi phía sau hắn rơi xuống mấy tảng đá to, đập “đùng” một cái xuống đất khiến Tào Bảo sợ tới mức chân mềm nhũn ra.

Lần này, hắn không thể kiên cường nổi nữa, đỉnh núi cách mặt đất tới mấy mét đó, tảng đá to như thế mà nện xuống thì không phải sẽ nện hắn thành bánh thịt à. Hắn không muốn, hắn không muốn chết!

Tào Bảo hoảng hốt, mở miệng kêu to: “Anh Dương, em cầu xin anh, cứu em đi, trước đó đều là em sai, em cầu xin anh, cứu em, hu hu… Em không muốn chết…”

Tảng đá vừa rồi rơi xuống chỉ cách gót chân hắn mấy chục centimet, nếu dịch lên trước một chút nữa nhất định sẽ đập lên đầu hắn.

Hắn sợ, hắn thật sự sợ rồi. So với chuyện lần trước bị Ân Trường Không tóm đến điện thờ của Nhật Nguyệt thần giáo còn đáng sợ hơn. Lúc này nếu như còn mạnh miệng, ai biết một khắc sau trên đầu mình có tảng đá to nào nện xuống hay không chứ.

Hiện giờ chỉ có sợi dây thừng trong tay Trần Dương, chỉ có Trần Dương mới có thể cứu mình.

Trần Dương nghe thấy tiếng cầu xin hoảng hốt của hắn thì móc lỗ tai, mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Vu Lan: “Dựa vào cái gì tôi phải cứu anh ta? Vị hôn phu của chị không phải rất tài giỏi à. Trước đó anh ta đã giết chết một con cá mập đó, cái hang động nho nhỏ này sao có thể nhốt anh ta lại chứ!”

Nói xong, Trần Dương xoay người lại định rời đi.

Tào Bảo thấy vậy bèn bị dọa khóc tại trận, hắn vội vàng hô lên: “Anh Dương, anh Dương, anh đừng đi mà, xin anh đừng đi mà.”

Hắn nước mắt nước mũi ròng ròng hô lên: “Chuyện em giết chết cá mập là giả, là em tìm người giả mạo, mục đích chính là để giả vờ ngầu thôi. Anh Dương, em xin anh, anh đừng thấy chết mà không cứu, em không muốn chết… hu hu…”

Thấy Tào Bảo gào khóc, Trần Dương suýt nữa đã phì cười, thằng oắt này đúng là nhát gan, thế mà lại bị dọa khóc.

Thế nhưng chuyện mày giết chết cá mập giả lại còn nói ra à? Người ở hiện trường ai mà không nhìn ra chứ? Thật sự coi người khác là đồ ngu sao?

Thế nhưng lần này Trần Dương lại không tốt bụng như vậy, tên ngu ngốc này khiêu khích anh hết lần này đến lần khác, anh cũng không phải bố của hắn mà phải nhân nhượng hắn.

Cứ để hắn đợi trong hang động đi, Trần Dương phủi tay, xoay người rồi định nhảy xuống khỏi tảng đá lớn.

Lúc này Vu Lan đã cởi đôi giày cao gót ra, đi chân trần bò lên tảng đá to. Cô biết lần này Trần Dương đã quyết tâm không cứu Tào Bảo.

Cô bèn gấp gáp tóm lấy cánh tay Trần Dương, cầu khẩn nói: “Trần Dương tốt à… Tôi biết anh tốt nhất mà… Anh kéo anh ta lên đi mà, coi như tôi xin anh đó…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK