Tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng cái chết thảm của nhiều anh em trong Thần Long Giáo mới là bất hạnh.
Sau khi thu xếp xong cho bọn họ.
Không biết ai trong đám người hô lên một câu: “Mời Giáo chủ ra mặt chủ trì công đạo!”
“Mời Giáo chủ ra mặt chủ trì công đạo!”
Tất cả mọi người đồng loạt lên tiếng, mời Long Tại Thiên ra mặt.
“Mọi người yên lặng nào!”, Đàm Tiểu Long vẫy vẫy tay với những người dưới điện, chẳng mấy chốc đại điện đã yên lặng trở lại.
“Tiểu Dương, cậu nói đi”, Đàm Tiểu Long vẻ mặt đau khổ nói.
“Các vị, tôi có một tin tức không may muốn thông báo với mọi người”, Trần Dương hít một hơi thật sâu rồi nói: “Giáo chủ… chết rồi!”
Xôn xao!
Vừa dứt lời, tất cả mọi người chợt nhốn nháo cả lên.
Gì chứ?
Cậu nói gì? Giáo chủ chết rồi sao?
Sao có thể?
Giáo chủ thần công cái thế, chết là chết thế nào?
“Tôi biết mọi người rất khó tiếp nhận sự việc này, nhưng đúng là Giáo chủ đã chết rồi”, Trần Dương nói: “Tôi và Tiểu Bất Điểm tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc. Tất cả những việc này đều do Đặng Nhất Thu gây ra, là ông ta đã hại chết Giáo chủ”.
Trần Dương kể hết đầu đuôi quá trình Long Tại Thiên bị giết hại ra, đương nhiên gian tình của Thái Mỹ Cơ với Đặng Nhất Thu cũng bị anh sửa đổi.
Trần Dương nói, Đặng Nhất Thu nhân lúc Giáo chủ bế quan, thèm muốn sắc đẹp của phu nhân, muốn chiếm đoạt phu nhân.
Giáo chủ đang bế quan trong mật thất nghe tiếng kêu cứu của phu nhân thì nhất thời nóng vội nên tẩu hỏa nhập ma, Đặng Nhất Thu thấy sự việc đã bại lộ nên giết người diệt khẩu.
Phu nhân muốn cứu Giáo chủ nên đã chắn trước người ông ta, bị Đặng Nhất Thu đánh chết.
Nghe vậy thì tất cả mọi người đều tức giận, cũng bái phục sự si tình của phu nhân Giáo chủ.
Một số nữ đệ tử nghe thấy phu nhân dùng thân mình để cứu Giáo chủ thì nước mắt tuôn rơi.
Trần Dương vừa hợp thức hóa cho cái danh si tình của Thái Mỹ Cơ, cũng tránh cho Long Tại Thiên chết rồi mà còn mang tiếng bị cắm sừng.
Tiểu Bất Điểm đứng một bên nghe cậu chủ nói thì ánh mắt sáng ngời.
Đương nhiên, chuyện Trần Dương ở mật thất phát hiện ra Thiên Ma Sách và tu luyện nó cũng được anh giấu nhẹm đi, anh chỉ nói là mình giấu tu vi thôi.
Sau khi nhìn thấy rõ lòng lang dạ sói của Đặng Nhất Thu, anh đã muốn lập tức thông báo cho mọi người biết, nhưng anh lại lạc đường trong mật thất nên mới đến muộn.
Thấy vẻ mặt tự trách của Trần Dương thì đám người Đàm Tiểu Long không ngừng an ủi anh: “Tiểu Dương, cậu đã làm hết sức rồi, nếu không nhờ có cậu thì tất cả mọi người ở đây đều không thể sống nổi rồi. Thần Long Giáo cũng sẽ bị Lục Đại Phái công phá, đến lúc đó những đệ tử trong Thần Long Giáo chúng ta cũng sẽ bị đám người của Lục Đại Phái kia giết sạch”.
“Đúng đấy, Trần Đà chủ, cậu đã cứu chúng tôi, cũng đã cứu Thần Long Giáo”, Cảnh Vô Địch nói.
“Cháu rể, chuyện này không trách cháu được, nếu không nhờ cháu thì bọn ông đã chết sạch rồi!”
“Trần Đà chủ, sống chết số ở trời, tôi và sư đệ nợ cậu một mạng!”
“Cảm ơn Trần Đà chủ đã cứu mạng!”
Trong giây lát, tất cả mọi người ở dưới điện đều lũ lượt lên tiếng.
“Hổ thẹn, hổ thẹn quá!”, Trần Dương chắp hai tay nói.
Lúc này, Đàm Tiểu Long nhặt Thần Long Lệnh và Vạn Long Ban Chỉ rơi ở bên cạnh rồi nâng cao trong lòng bàn tay: “Một ngày không thể không có mặt trời, Thần Long Giáo một ngày không thể mất đầu! Vì vậy chúng ta cần một Giáo chủ mới dẫn dắt chúng ta!”
“Đúng vậy!”
Cảnh Vô Địch và Ngũ Thông Thiên nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ ra một nụ cười thâm sâu.
“Đề cử Giáo chủ mới!”
“Đề cử Giáo chủ mới!”
Những người dưới điện đồng loạt hô lớn.
“Mọi người yên lặng!”, Đàm Tiểu Long nói tiếp: “Nếu mọi người không có ý kiến gì thì để tôi bầu cử!”
“Tôi bầu cử Trần Dương làm Giáo chủ!”
Há!
Bất chợt, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Trần Dương.
Tiểu Bất Điểm kích động đến toát mồ hôi.
“Tôi cũng bầu cử Trần Dương!” Cảnh Vô Địch nói.
“Còn có tôi và sư đệ của tôi nữa!” Bạch Sát nói: “Hai chúng tôi đều đồng ý với quân sư”.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về Ngũ Thông Thiên.
Họ chỉ thấy Ngũ Thông Thiên chống cây gậy ba-toong chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt Trần Dương. Sau đó thì ông ta quỳ một chân xuống rồi hô lớn: “Thuộc hạ Ngũ Thông Thiên tham kiến Giáo chủ!”
“Thuộc hạ, Đàm Tiểu Long (Cảnh Vô Địch, Bạch Sát…) tham kiến Giáo chủ!”
“Thuộc hạ Tiểu Bất Điểm tham kiến Giáo chủ!”
“Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ…”
Mấy nghìn người đồng loạt quỳ xuống.
Ngay đến quân sư cũng quỳ xuống, bọn họ còn lí do gì không quỳ chứ?
Đặc biệt là những Hương chủ, Đà chủ vừa nãy suýt bị Đặng Nhất Thu giết, bọn họ chẳng có lí do gì để không quỳ cả!
Nguyên nhân rất đơn giản, không nhờ Trần Dương thì bọn họ chết từ lâu rồi!
Thế nên, bọn họ quỳ một cách tâm phục khẩu phục.
Khuê Tử đứng dưới điện hạnh phúc sắp ngất, tới Thần Long Giáo một chuyến, Hương chủ của bọn họ trở thành Đà chủ, bây giờ một bước lên đảm nhiệm Giáo chủ luôn rồi.
Thế giới này đảo điên quá đỗi.
“Anh Long, ông nội, mọi… mọi người mau đứng dậy đi, thế này không được đâu!”, Trần Dương cười khổ: “Cháu còn trẻ người non dạ, thật sự không gánh nổi trọng trách”.
“Không đâu Giáo chủ, người nhầm rồi!”, Đàm Tiểu Long cung kính nói: “Chính vì ngài còn trẻ, có tương lai và sức sáng tạo vô hạn, cho nên mới là người đầu tiên được lựa chọn trong lòng chúng tôi”.
“Đúng vậy, hai mươi lăm tuổi mà đã là Phản Phác hậu kỳ, ông chưa từng nghe thấy”, Ngũ Thông Thiên vuốt râu nói: “Với tài năng thiên phú của cháu, trước ba mươi tuổi đột phá lên cảnh giới Quy Chân cũng không có gì khó khăn! Trước năm mươi tuổi có thể hé nhìn lên con đường lớn của thiên nhân rồi”.
Thoáng chốc mọi người đều chấn động.
Người hai mươi lăm tuổi đã là Phản Phác hậu kỳ sao?
Tố chất ma quỷ gì thế?
Hai mươi lăm tuổi, bọn họ còn đang chật vật để đột phá cảnh giới Hậu Thiên, ba mươi tuổi vẫn còn đang đau đầu để tìm cách đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Trước hai mươi lăm tuổi mà họ có thể đột phá lên cảnh giới Phản Phác thì họ có ngủ cũng cười đến tỉnh.
“Hơn nữa, nếu tôi không nhìn nhầm thì Giáo chủ đã luyện Tử Cương cao cấp nhất”, Bạch Sát nói tiếp: “Tu sĩ Tử Cương cảnh giới Phản Phác sơ kỳ tuyệt đối có thể vượt cấp đánh bại tu sĩ Phản Phác trung kỳ, cho dù không đánh lại Phản Phác hậu kỳ thì tự bảo vệ bản thân cũng không phải là vấn đề khó khăn”.
Càng nói sắc mặt Bạch Sát càng nghiêm túc: “Hơn nữa, có một câu lưu truyền từ xưa đến nay rằng: Người có Tử Cương chắc chắn sẽ đạt đến Quy Chân!”
Cũng có nghĩa là nếu tu sĩ Phản Phác có thể luyện thành Tử Cương thì chắc chắn sẽ đột phá lên cảnh giới Quy Chân.
Bạch Sát vừa dứt lời thì tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống hô: “Xin Giáo chủ đăng vị!”
Mấy nghìn người đồng loạt hô lên “Xin Giáo chủ đăng vị!”, nếu Trần Dương còn khước từ nữa thì quá giả tạo.
“Mời chư vị đứng dậy, nếu đã vậy thì tôi đành đồng ý!”, Trần Dương vội nói: “Nhưng, việc cấp bách trước mắt vẫn là di chuyển thánh thể của Long Giáo chủ và phu nhân ra, sau khi an táng long trọng cho hai vị rồi hãy tiến hành bàn bạc việc đăng vị”.
“Giáo chủ anh minh! Kính tuân theo pháp chỉ của Giáo chủ!”
Tần Vũ Hàm quỳ một chân nhìn người đàn ông được ngàn người ngưỡng mộ kia thì bỗng chốc ngây ngốc.
“Được rồi, mời mọi người đứng dậy”, Trần Dương lần lượt dìu từng người trong đám Đàm Tiểu Long đứng dậy, pháp chỉ đầu tiên được anh ban bố sau khi làm Giáo chủ là: “Thống kê số lượng các đệ tử thương vong, người chết trên chiến trường được trợ cấp an ủi, mỗi người phải được cấp trên năm triệu tệ. Ưu tiên cứu chữa người bị thương nặng, ai bị thương nhẹ thì xếp sau, theo chiến công thưởng cho người bị thương nặng hai triệu tệ, người bị thương nhẹ được thưởng một triệu tệ. Buộc phải phát ngay, nếu có kẻ ăn bớt thì xử lý theo giáo quy”.
Trần Dương làm theo y tiêu chuẩn trợ cấp trong Kim Lân Hội, dù sao thì Thần Long Giáo chả có gì ngoài tiền.
“Cảm ơn Giáo chủ!”
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, vui mừng không tả xiết, không ngờ Giáo chủ mới lại hào phóng như vậy.
Chỉ hành động này mà Trần Dương đã lấy được lòng người, khiến những người có ý kiến trong việc anh lên làm Giáo chủ phải ngậm miệng hết.
Đàm Tiểu Long hài lòng gật đầu, người anh em này túc trí đa mưu, tu vi, thủ đoạn cũng rất giỏi.
Người vui nhất phải kể đến Ngũ Thông Thiên.
Trần Dương là cháu rể của ông ta, ông ta không ủng hộ anh thì ủng hộ ai?
Quả nhiên, tỉ võ kén rể là chuyện sáng suốt nhất mà ông ta làm trong cuộc đời này, nếu không móc ở đâu ra thằng cháu rể ưu tú thế này chứ.
Ồ, không đúng, giờ phải gọi là Giáo chủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Đại Phái đã rút lui hoàn toàn.
Mười giờ sáng, Đàm Tiểu Long dẫn một người thần bí tới trước mặt Trần Dương.
“Bẩm Giáo chủ, vị này là Nguyên Chẩn Đầu đà, lần này ông ấy góp sức rất lớn trong việc đánh lui Lục Đại Phái!” Đàm Tiểu Long nói: “Tối qua, Nguyên Chẩn Đầu đà đã tập kích giết thủ tọa Thích Minh đại sư Đạt Ma Đường của Thiếu Lâm, đánh bị thương Phó chưởng môn Tịnh Liên sư thái của phái Nga My, làm giảm sĩ khí của Lục Đại Phái một cách trầm trọng!”
“Ồ?”
Trần Dương quan sát đánh giá Nguyên Chẩn một lượt từ trên xuống dưới, anh rất hứng thú với hai đuôi lông mày dài và trắng toát của ông ta: “Sao ông có hai sợi đuôi lông mày này thế?”
Nguyên Chẩn ngơ người một lát rồi sau đó cười lớn trả lời: “Giáo chủ thật là một người vi diệu, hai đuôi lông mày này là bảo bối của thuộc hạ đấy ạ. Nếu Giáo chủ thích thì chút nữa thuộc hạ sẽ viết phương pháp bí truyền cho ạ. Chưa đầy ba năm, Giáo chủ cũng có thể sở hữu hàng lông mày phóng khoáng như của thuộc hạ”.
Trần Dương nghe vậy thì cười như nắc nẻ.
“Giáo chủ, Nguyên Chẩn Đầu đà vốn là trưởng lão của phái Thiếu Lâm, vì bất mãn sự áp bức trong phái mà hai năm trước đã quy thuận chúng ta”, Đàm Tiểu Long nói: “Lần này Lục Đại Phái bao vây tấn công Thần Long Giáo, may nhờ có Nguyên Chẩn Đầu đà báo tin nên mới tránh được cảnh Thần Long Giáo bị tàn sát thảm khốc”.
Trần Dương gật đầu hỏi: “Bây giờ Nguyên Chẩn Đầu đà giữ chức vụ gì?”
“Thưa Giáo chủ, vẫn chưa có chức vụ”.
Trần Dương gật đầu, hiểu ý của Đàm Tiểu Long. E rằng Nguyên Chẩn Đầu đà này luôn bị Long Tại Thiên xem là gián điệp.
Lần này, Nguyên Chẩn không những giết được thủ tọa Đạt Ma Đường, mà còn đánh bị thương Tịnh Liên sư thái, công lao rất lớn.
Trần Dương suy nghĩ rồi trưng cầu ý kiến của Đàm Tiểu Long: “Quân sư, theo anh thì Nguyên Chẩn Đầu đà nên giữ chức vụ gì?”
Đàm Tiểu Long vui mừng nhìn Trần Dương, không ngờ anh lại hỏi ngược lại hắn, thật đúng ý của hắn quá đi chứ.
Quả nhiên hắn nhìn không nhầm người.
Sau khi trầm ngâm chốc lát thì Đàm Tiểu Long nói: “Bẩm Giáo chủ, Nguyên Chẩn Đầu đà nên đảm nhận chức vụ Lam Long Sứ!”
“Được!”, Trần Dương gật đầu: “Vậy thì Nguyên Chẩn Đầu đà, từ hôm nay ông chính là Lam Long Sứ của Thần Long Giáo, ban cho nhẫn Hắc Kim Thần Long, tiếp quản bộ Lam Long”.
“Cảm ơn Giáo chủ!”
Nguyên Chẩn hết sức vui mừng, vốn dĩ ông ta tưởng rằng mình được ban thưởng nhiều nhất cũng chỉ là chức Đà chủ thôi, không ngờ quân sư và Giáo chủ lại hào phóng đến thế, cho ông ta lên đảm nhiệm Lam Long Sứ luôn, đồng thời tiếp quản luôn cả bộ Lam Long.
Tin tưởng bao nhiêu mới có thể như vậy?
Có thể nói, ông ta chỉ đứng sau Giáo chủ, Giáo chủ phu nhân, quân sư, còn lại đứng ngang hàng với hai vị Thần Long Sứ khác.
Trần Dương đỡ Nguyên Chẩn lên nói: “Lam Long Sứ, xuống nghỉ ngơi trước đi, tối nay sẽ tổ chức đại hội lửa trại, tẩy trần cho ông”.
“Cảm ơn Giáo chủ!”
Nguyên Chẩn chưa từng được trọng dụng thế này ở Thiếu Lâm, cách làm của Trần Dương khiến ông ta cảm thấy như kết được một người bạn tâm giao hiểu mình.
“Đi nghỉ ngơi đi, tối nay đừng tới muộn nhé!”
Tám giờ tối, đại hội lửa trại bắt đầu đúng giờ.
Ngoài mục đích tẩy trần cho Nguyên Chẩn ra thì quan trọng nhất là để phân thưởng cho những người có công trong việc bảo vệ Thần Long Giáo lần này.
Cuối cùng, chính là để xác định ngày hạ táng Long Tại Thiên và Thái Mỹ Cơ.
Đàm Tiểu Long tính toán hoàng đạo ngày lành, hai ngày sau, để Trần Dương đưa tiễn quan tài Long Tại Thiên và Thái Mỹ Cơ lên đỉnh núi Côn Luân, chôn cất hai người ở nơi an nghỉ đời đời kiếp kiếp của các vị Giáo chủ và phu nhân của Thần Long Giáo.