Mục lục
Long tế chí tôn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các đệ tử nghe lệnh, hôm nay sẽ là ngày công phá Thần Long Giáo!”, cùng với hiệu lệnh của Phó chưởng môn phái Hoa Sơn Hác Bất Trì, cuộc tổng tấn công của Lục Đại Phái đối với Thần Long Giáo chính thức bắt đầu.
Nhưng Thần Long Giáo địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, không ít đệ tử bị đá lăn trên tường thành va cho vỡ đầu chảy máu.
Nhìn thấy cảnh này, Tịnh Liên sư thái vô cùng giận dữ: “Đám tà ma ngoại đạo này tội không thể tha!”
“A di đà phật!”, Thích Minh đại sư lên tiếng: “Tà ma ngoại đạo bắt được phải giết, hôm nay chúng ta phải vì dân trừ hại”.
Trương Viễn Kiều cau mày không nói gì, không biết tại sao, ông ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Tại sao trên tường thành chỉ có các đệ tử bình thường của Thần Long Giáo? Những nhân vật cấp cao của Thần Long Giáo đâu?
Tứ Đại Thần Long Sứ đâu?
Sao không thấy một ai cả?
“Mọi người đừng sốt ruột”, Trương Viễn Kiều vẻ mặt trang trọng nói ra nghi ngờ của mình.
Ông ta nói xong, Phó bang chủ Cái Bang Mã Đại Tiêu cũng tỏ vẻ nghiêm túc: “Ý của Chưởng môn Trương là Thần Long Giáo giở trò?”
Trương Viễn Kiều gật đầu.
“Chưởng môn Trương, lấy đâu ra lắm âm mưu quỷ kế như vậy”, Nam Kiếm Vương bĩu môi nói: “Thần Long Giáo này đã bị chúng ta bao vây hơn một tháng rồi, nếu chúng còn không ra đánh với chúng ta thì cho chúng chết đói luôn!”
“Hiền đệ nói chí phải!”, Đông Kiếm Vương gật đầu đồng ý.
“Là tôi nghĩ nhiều rồi”, Trương Viễn Kiều mỉm cười.
“Thủ toạ, tôi có chuyện gấp bẩm báo!”
“Nguyên Chẩn có chuyện gì vậy?”, Thích Minh đại sư nhìn Nguyên Chẩn: “Mau nói đi”.
“Trong quân chúng ta có gián điệp của Thần Long Giáo”.
“Sao cơ?”
Nguyên Chẩn vừa dứt lời, mọi người lập tức biến sắc.
Ai nấy cảnh giác nhìn đối phương.
Thích Minh đại sư cau mày nói: “Nguyên Chẩn không có chứng cứ thì đừng nói lung tung”.
“Thủ toạ, tôi làm người thế nào ông còn không tin sao?”, Nguyên Chẩn vẻ mặt trang trọng nói.
“Nguyên Chẩn đại sư, ông có thể nói cho tôi biết tên gián điệp này là ai không?”, Tịnh Liên sư thái nói với vẻ đầy thù hận: “Tôi nhất định sẽ đích thân giết hắn!”
Thảo nào mỗi lần tấn công Thần Long Giáo, bọn chúng dường như đều đoán được hành động tiếp theo của bọn họ, hoá ra là có gián điệp.
“Đại sư mau nói đi”, Mã Đại Tiêu xưa nay ghét nhất loại ăn ở hai lòng này, nếu để ông ta biết là ai, ông ta chắc chắn sẽ cho nếm mùi lợi hại của Đả Cẩu Bổng Pháp.
Nguyên Chẩn chần chừ một lát mới nói: “Khó nói lắm, hay là thế này đi, tôi sẽ nói trước với Thủ toạ, để ông ấy quyết định”.
Thích Minh đại sư niệm mấy câu Phật hiệu, nói với mọi người: “Làm phiền mọi người xoay đi chỗ khác vậy”.
Đám Trương Viễn Kiều tuy hơi khó chịu, nhưng vẫn xoay người đi.
“Nguyên Chẩn, ông lại đây!”
“Vâng, thưa Thủ toạ”, Nguyên Chẩn bước đến bên cạnh Thích Minh đại sư: “Thủ toạ, ông ghé tai lại đây, tôi nói cho mà biết!”
Thích Minh đại sư gật đầu, ghé tai lại.
Lại gần rồi, Nguyên Chẩn liền nở nụ cười lạnh lùng: “Thủ toạ, gián điệp này chính là…”
“Phập!”
Con dao găm trong tay Nguyên Chẩn đâm thẳng vào lồng ngực Thích Minh đại sư.
“A…”
Thích Minh đại sư hét lên một tiếng thảm thiết.
Sáu người đang xoay lưng lập tức quay người lại.
Sau đó bọn họ đều ngây ra, nhìn Nguyên Chẩn tay dính đầy máu tươi và Thích Minh đại sư nằm trong vũng máu, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
“Khốn kiếp, hoá ra ông chính là tên gián điệp đó!”, đúng lúc này, Tịnh Liên sư thái có phản ứng, giây tiếp theo, một thanh bảo kiếm lạnh lẽo đã xuất hiện trong tay cô ta.
Cô ta lật cổ tay phi ra, bảo kiếm trong nháy mắt đâm về phía Nguyên Chẩn: “Đi chết đi, đồ khốn kiếp, hôm nay tôi phải thanh trừ môn hộ giúp Thiếu Lâm”.
“Ha ha ha ha… khẩu khí lớn lắm”, Nguyên Chẩn cười lớn, có cảm giác như trút được gánh nặng. Cuối cùng ông ta cũng xử lý được Thích Minh, cái tên đã cướp mất chức Thủ toạ viện Đạt Ma của ông ta. Bắt đầu từ hôm nay, trên đời sẽ không còn Nguyên Chẩn đại sư nữa, chỉ có Nguyên Chẩn Đầu Đà của Thần Long Giáo.
“Đến đây đi!”, dứt lời, Nguyên Chẩn tung ra một nắm đấm.
Trong khoảnh khắc sắp bị kiếm đâm trúng, Nguyên Chẩn rút Hàng Ma Xử từ sau lưng ra, chặn được đường kiếm trí mạng của Tịnh Liên sư thái.
Cái gì?
Tịnh Liên sư thái trợn to mắt.
Nguyên Chẩn này chỉ là Phản Phác sơ kỳ, sao có thể chặn được Phản Phác viên mãn…
“Tên khốn kiếp này, ông còn giấu thực lực”, Tịnh Liên sư thái nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ầm!”
Vừa nói xong, khí thế trên người Nguyên Chẩn toàn bộ được giải phóng ra ngoài.
Luồng khí thế đó không thua kém gì Tịnh Liên sư thái, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
“Tặc ni, tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy!”, Hàng Ma Xử trong tay Nguyên Chẩn bất ngờ bắn ra một cây kim bạc.
Tịnh Liên sư thái nghiêng đầu một cái, tránh được cây kim bạc, nhưng không tránh được Đại Lực Kim Cương Chưởng của Nguyên Chẩn.
“Phịch!”
Tịnh Liên sư thái bị đánh bay ra, sau đó cô ta phun ra một ngụm máu tươi.
Đại Lực Kim Cương Chưởng thế lớn lực trầm, cực kỳ mạnh mẽ, chưởng lực tàn phá một cách ghê gớm trong người Tịnh Liên sư thái.
“Tặc tử to gan!”
Đông Nam Kiếm Vương cầm kiếm chặn đường đi của Nguyên Chẩn.
“Nguyên Chẩn, ông là trưởng lão Thiếu Lâm, tại sao lại làm như vậy?”
“Trương Viễn Kiều, ông đừng tưởng ông là cảnh giới Quy Chân thì tôi sợ!”, Nguyên Chẩn cười như điên: “Tôi đây không chơi với ông nữa!”
“Xem ám khí đây!”
Soạt soạt.
Mười mấy hạt châu bắn ra từ trong tay Nguyên Chẩn.
“Bụp!”
Hạt châu phát nổ trên không, mảnh vụn bay tứ phía, tất cả mọi người đều giơ tay lên che theo bản năng.
Một làn khói dày đặc bốc lên.
Khi khói tan hết, bóng dáng của Nguyên Chẩn cũng biến mất tăm.
“Chết tiệt!”, Mã Đại Tiêu chửi một câu rồi định đuổi theo.
“Khoan đã!”, Trương Viễn Kiều ngăn Mã Đại Tiêu lại: “Mã Bang chủ, mau… mau bảo các đệ tử rút về, có bẫy, mau… mau bảo Chưởng môn Hác rút về”.
Mã Đại Tiêu nghe xong vội vàng gào lên với Hác Bất Trì đang chỉ huy ở phía trước: ” Chưởng môn Hác, rút mau…”
Sao cơ?
Tiến mau?
Hác Bất Trì gật đầu lia lịa, gào lên với các đệ tử Lục Đại Phái bên cạnh: “Các đệ tử nghe lệnh, mau xông lên!”
“Giết!”
“Xông lên giết hết lũ chó này đi…”
“A…”
Tiếng hô giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng giết chóc tràn ngập trước cửa thành của Thần Long Giáo.
Cùng lúc đó, các đệ tử Thần Long Giáo cũng tổn thất nghiêm trọng, quan trọng nhất là không thấy một cấp cao nào của Thần Long Giáo đến, dựa vào đám đệ tử bọn họ thì có thể chống được bao lâu?
Nếu không nhờ địa hình hiểm trở, e là Thần Long Giáo đã bị đánh tan tác từ lâu, người của Lục Đại Phái gấp mấy chục lần Thần Long Giáo cơ mà.
“Mau, gọi cứu viện…”, một đầu mục trên tường thành truyền lệnh với đệ tử.
“Rõ…”

Ở một diễn biến khác, trong đại điện Thần Long Giáo, cửa chính đóng chặt, mọi người không biết trong đại điện đã xảy ra chuyện gì.
Trừ Đặng Nhất Thu, tất cả mọi người đều nằm liệt dưới đất.
Đàm Tiểu Long trừng mắt tức giận: “Đàm Tiểu Long, ông… ông dám hạ Nhuyễn Cân Tán trong rượu của bọn tôi”.
Nhuyễn Cân Tán này không màu không vị, một khi trúng độc phải uống thuốc giải, nếu không sẽ không còn chút sức lực nào.
Ha ha ha…
Đặng Nhất Thu cười lớn nói: “Đoán đúng rồi đấy, đáng tiếc là không có thưởng”.
“Tại sao ông lại làm như vậy?”, Cảnh Vô Địch nói: “Sao ông có được Thần Long Lệnh và Vạn Long Ban Chỉ?”
“Mau đưa thuốc giải cho chúng tôi, nếu không chờ Giáo chủ xuất quan, thì ông toi đời!”, Bạch Sát gào lên với Đặng Nhất Thu.
“Mau đưa thuốc giải đây…”
“Mau lên…”
Mọi người ở dưới điện đồng loạt kêu lên.
Đặng Nhất Thu vẻ mặt lạnh lùng, lật cổ tay một cái, trong tay đột nhiên có thêm một thanh đao.
“Phập!”
Ông ta bước đến bên cạnh một Hương chủ, cầm đao cắt đứt yết hầu người đó.
“Phập!”
Lần này là một Đà chủ!
Sau đó ông ta vung đao mấy lần, chém giết mấy chục Hương chủ Đà chủ, mùi máu tanh lập tức lan ra cả đại điện.
Đám Đàm Tiểu Long vô cùng tức giận: “Đặng Nhất Thu, tên khốn kiếp…”
“Mau dừng tay, Đặng Nhất Thu”.
“Kêu đi, các người kêu đi, các người kêu một câu, tôi giết một người”, Đặng Nhất Thu nhìn mọi người với vẻ đằng đằng sát khí.
Máu trên lưỡi đao của ông ta nhỏ xuống từng giọt, tất cả mọi người đều im bặt.
“Lam Long Sứ, ông tha cho chúng tôi đi!”
“Xin ông đấy, Lam Long Sứ, cầu xin ông… chúng tôi bằng lòng…”
“Tha cho chúng tôi đi”.
“Câm hết miệng cho tôi”, Đặng Nhất Thu vung mạnh đao một cái, máu tươi lập tức bắn đầy mặt ông ta.
“Tôi tha cho các người thì ai tha cho sư muội tôi? Ai tha cho sư muội tôi? Ha ha ha, sư muội chết rồi, các người đều phải chôn cùng”.
Bây giờ Đặng Nhất Thu đã hoàn toàn mất đi lý trí, đôi mắt ông ta đỏ rực, ánh mắt tràn ngập sát khí.
“Mau dừng tay, mau dừng tay lại!”
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Đặng Nhất Thu đã bị xé xác thành trăm ngàn mảnh rồi.
“Đừng sốt ruột, sắp đến lượt các người rồi”.
“Ông nội, chúng ta… sẽ chết sao?”, Tần Vũ Hàm nhìn Ngũ Thông Thiên với vẻ sợ hãi.
“Cháu ngoan, đừng sợ, Giáo chủ chắc chắn sẽ cứu chúng ta”, Ngũ Thông Thiên an ủi.
“Hu hu… Sư huynh, tôi sợ quá…” Hắc Sát khóc tỉ tê.
“Câm miệng!”, Bạch Sát mắng một câu, rồi nhìn về phía Đàm Tiểu Long: “Quân sư, lẽ nào Giáo chủ…”
Aizzz!
Đàm Tiểu Long thở dài, Thần Long Lệnh và Vạn Long Ban Chỉ đã bị Đặng Nhất Thu lấy được, e là Giáo chủ lành ít dữ nhiều.
Nhưng hắn không thể nói được.
Nếu như cắt đứt hy vọng sống của tất cả mọi người, thì xong đời thật luôn.
Giết liền mấy chục người, người trong đại điện vơi đi một nửa.
Máu tươi chảy thành dòng, chảy xuống đống lửa trại ở giữa đại điện.
Máu tươi lập tức bốc hơi, mùi máu tanh biến đại điện thành địa ngục trần gian.
“Bây giờ đến lượt các người đây”, Đặng Nhất Thu kéo lê thanh đao bước từng bước lên đại điện: “Rốt cuộc nên bắt đầu từ ai nhỉ?”
Đặng Nhất Thu nhìn Hắc Sát: “Hay là bắt đầu từ cậu đi, ngày nào cũng khóc, nhìn thấy mà phiền”.
“Hu hu hu… đừng mà, Lam Long Sứ, tôi không khóc nữa, tôi thề sau này sẽ không khóc nữa…”, Hắc Sát sợ hãi bật khóc.
“Mẹ kiếp, vẫn còn khóc!”, Đặng Nhất Thu chém một nhát lên bả vai Hắc Sát, lập tức máu tuôn ra như suối.
“A!”
Hắc Sát kêu lên thảm thiết, ngất đi.
“Sư đệ!”, Bạch Sát tức đến mức toàn thân run rẩy, lão khốn kiếp này, dám giết sư đệ trước mặt hắn.
“Tên chó họ Đặng kia, ông có giỏi thì giết tôi đi”, Đàm Tiểu Long hét lên với Đặng Nhất Thu.
“Quân sư, ông muốn chết thế sao? Tôi cứ không giết ông đấy”, Đặng Nhất Thu bước đến trước mặt Hắc Long Sứ Cảnh Vô Địch, cởi quần trước mặt ông ta, sau đó tè lên mặt, lên người ông ta.
“Tên chó chết, tao phải giết mày…”, Cảnh Vô Địch vô cùng phẫn uất, tên chó chết này dám sỉ nhục ông ta như vậy, ông ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Đặng Nhất Thu.
“Phê quá!”, Đặng Nhất Thu biết Cảnh Vô Địch rất coi trọng thể diện, sỉ nhục ông ta như vậy còn thấy sung sướng hơn là giết ông ta.
Sau đó, ông ta đến trước mặt Ngũ Thông Thiên, ngồi xổm xuống: “Lão Ngũ à, theo lý mà nói tôi với ông không thù không oán, tôi không nên giết ông, nhưng mấy ngày trước ông tổ chức đấu võ tuyển rể cho cháu gái, đúng là khiến tôi mất hết mặt mũi”.
Dứt lời ông ta dùng tay vuốt ve khuôn mặt Tần Vũ Hàm, cười dâm: “Khuôn mặt non nớt ghê!”
“Bốp bốp!”
Ông ta vỗ tay hai cái, Hoắc Kim Cương bước từ trong góc ra.
“Kim Cương, nào, con nhãi này giao cho cậu đấy”, Đặng Nhất Thu cười đê tiện nói: “Hãy nhớ là làm trước mặt chúng, để bọn chúng được ngắm đã mắt trước khi chết”.
“Vâng, xin tuân lệnh”.
Hoắc Kim Cương nhìn về phía Tần Vũ Hàm, không nhịn được nuốt nước miếng, đẹp quá, thật là đẹp quá đi mất.
Đúng lúc bàn tay bẩn thỉu của Hoắc Kim Cương sắp sờ đến Tần Vũ Hàm, cô ta lớn tiếng kêu lên: “Đồ thối tha, anh mà còn không đến, vợ của anh sắp bị người ta chơi đến nơi rồi đây này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK